Không niềm vui khi trở về nhà, chỉ nặng trĩu trong lòng.
Tâm trạng khi nãy đều tan biến hết, hàng lông mày nhíu chặt.
Tần Trung thấy bố im bất động, bèn lên tiếng:
"Bố, đừng nghĩ gì nữa. Chúng thôi."
Ông nội Tần trầm mặc gật đầu, chậm rãi bước một bước đầu tiên.
Mộng Vân Thường
Tiếp theo, bước chân còn nặng nề như nữa.
Cái gì cần đối mặt, cuối cùng vẫn đối mặt. Trốn tránh là cách giải quyết.
Tần Chiêu Chiêu lặng lẽ ông nội, bóng dáng cao lớn phần còng xuống, mái tóc bạc quá nửa.
Ông nội già .
Dù ông chỉ mới hơn sáu mươi tuổi.
Cánh cổng sơn đỏ đóng chặt.
Ông nội Tần định đưa tay đẩy cửa, thì nó đột nhiên mở .
Một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi bước , tóc thắt hai b.í.m lớn, phía cuối còn buộc nơ lụa màu hồng.
Tần Chiêu Chiêu ấn tượng lắm với cô bé .
Dù nguyên chủ lâu qua với nhà chú hai, trẻ con lớn nhanh, đổi cũng nhiều. tướng mạo, cô đoán đây hẳn là Bảo Châu, con gái lớn nhà chú hai.
Bảo Châu tròn mắt ngạc nhiên khi thấy bọn họ.
Sau vài giây, cô bé lấy bình tĩnh, nhưng tỏ khó chịu như .
"Ông nội, chú, chị Chiêu Chiêu, đến !"
Bảo Châu gọi đầu trong nhà, đó khẽ khàng bước ngoài, thuận tay khép cửa .
Thái độ khiến Tần Chiêu Chiêu, Tần Trung và cả ông nội Tần đều chút bất ngờ.
Bảo Châu đây học xong tiểu học thì theo họ hàng học may. Vì nhà họ hàng ở xa, tiện nên cô bé ở hẳn bên đó, mỗi tháng chỉ về nhà đôi ba .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1185.html.]
Hôm nay, lẽ là do đang nghỉ Tết nên cô bé mới ở nhà.
"Bảo Châu, ông nội với bà nội chuyển ngoài . Hôm nay ông đến đây chỉ để lấy đồ của ."
"Con chuyện ." Bảo Châu gật đầu, giọng đỗi chân thành. "Dạo tức giận, hôm nay còn cãi với bố vì chuyện sổ tiết kiệm. Bây giờ bà vẫn còn giận lắm.
Lát nữa, nếu lời khó , xin ông nội đừng để bụng. Còn về sổ tiết kiệm, con nhất định sẽ khuyên trả . Chỉ mong ông nội đừng trách bố con."
Ông nội Tần xong, lòng phần nhẹ nhõm hơn.
Nếu Tần Thành thực sự lấy sổ tiết kiệm mà Thảo Hoa chịu đưa, thì ít nhất chứng tỏ ông vẫn còn nể tình cha con.
Tần Chiêu Chiêu quan sát Bảo Châu, cảm thấy cô bé cũng tệ, ít nhất là một hiểu chuyện.
Ông nội Tần hít sâu một , sắc mặt hòa hoãn hơn: "Ông chỉ đến lấy đồ thôi, lấy xong sẽ ngay. Dù gì ông cũng dây dưa với họ nữa."
Bảo Châu nhẹ: "Cảm ơn ông nội. Mọi mau !"
Nói xong, cô bé đẩy cửa bước nhà, nhóm phía cũng theo .
"Bố, ! Ông nội, chú và chị Chiêu Chiêu đến !" Bảo Châu lớn tiếng gọi.
Trong nhà, khí vẫn còn âm u trận cãi vã dữ dội giữa Tần Thành và Thảo Hoa.
Từ khi tin ông nội Tần cương quyết đòi sổ tiết kiệm, còn tuyên bố nếu trả thì sẽ gặp ở tòa án, Tần Thành thực sự hoảng sợ.
Ông sợ rằng nếu chuyện đến bước đó, thì tình cha con sẽ cắt đứt.
Dù , đó cũng là cha sinh thành và nuôi nấng ông bao năm qua. Nghĩ , ông thấy bản quá tính toán chi li, chỉ vì một chiếc vòng tay mà đẩy chuyện đến mức thể cứu vãn.
Thảo Hoa thì nghĩ như .
Bà vẫn thể tin nổi hai ông bà già đổi nhanh đến .
Trước , bố chồng đối với bà vô cùng cung kính, một lời cũng dám trái ý. Vậy mà giờ đây, họ lạnh lùng, tuyệt tình đến mức ?
Vì cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ vì một chiếc vòng tay?
Không chia thì chia, nhưng dựa mà đòi cả tiền dưỡng già?
Nghĩ đến tiền đó, lòng bà như d.a.o cứa.