Năm thứ hai  khi ông nội Tần nghỉ hưu, bà   nắm  bộ tiền lương hưu trong tay. Đã mười mấy năm trôi qua,  tiền  sớm trở thành của bà .
Bây giờ bảo bà  nhả ?
Không khác nào cắt thịt   bà  xuống!
Bà  đau lòng, thực sự  cam lòng!
Bởi vì, trong thâm tâm bà  luôn cho rằng  là ân nhân của nhà họ Tần!
Anh chồng chỉ sinh một đứa con gái   sinh nữa,  mà vẫn  coi là trưởng nam? Đã  lo  chuyện nối dõi thì dựa   mà đòi chia phần với bà ?
Chính bà  mới là  sinh  con trai, nối dõi tông đường cho nhà họ Tần!
Những thứ thuộc về nhà họ Tần, lẽ  đều  thuộc về con trai bà !
Nhà cửa, tiền bạc, tất cả  thứ—tất cả đều  là của nhà con thứ!
Tần Trung   tư cách tranh giành với bà !
Chính vì , bà  mới quyết tâm giành  chiếc vòng tay.
Bởi vì đó  chỉ là một món đồ trang sức, mà còn là biểu tượng cho quyền thừa kế của nhà họ Tần!
Hiện tại, con trai bà  còn nhỏ,  đủ tuổi quản gia sản.   thứ thuộc về nó, tức là thuộc về bà !
Là , bà   trách nhiệm  bảo vệ tương lai của con trai .
Bà   tính toán hết , cả căn nhà lẫn  tiền dưỡng già đều  giữ  cho con trai.
Bảo bà  nhả ?
Không thể nào!
Chính vì thế, khi Tần Thành trách bà   to chuyện, khiến ông cụ tức đến phát bệnh, bà  càng phẫn nộ hơn.
Bà  cho rằng   đúng, bà  mới là  lo xa, là  nghĩ cho gia đình !
Vậy mà chồng bà , Tần Thành,  trách cứ bà ?
Giá mà lúc đó bà  chịu nhẫn nhịn,   ông cụ tức giận đến ngất xỉu, thì  chuyện   trở nên rối rắm thế ?
Lời   thốt , hai vợ chồng lập tức cãi  kịch liệt.
Thảo Hoa mắng từ tổ tông mười tám đời nhà họ Tần, còn Tần Thành thì tức đến mức suýt  tay đánh .
Nếu    Bảo Châu  giữa can ngăn,  lẽ hai   lao  đánh  thật .
Từ ngày gả  nhà , Thảo Hoa vẫn luôn là   chủ, Tần Thành lúc nào cũng nhường nhịn bà ,  bao giờ dám cãi .
Thế mà giờ đây, ông   dám  tay với vợ? Sao bà   thể  tức giận cho !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1186.html.]
Con gái nấu cơm xong, bưng lên bàn.
Thảo Hoa chẳng  lòng  nào mà ăn, cả hai vợ chồng cũng chẳng buồn để ý đến .
Tần Thành hậm hực chạy sang phòng con trai ngủ, chẳng thèm dỗ dành vợ.
Bà  thấy cuộc hôn nhân  thực sự quá ấm ức.
Nghĩ đến chuyện ly hôn,  nhớ  bản   ngoài ba mươi, con gái cũng sắp mười sáu. Với cái tuổi ,  còn dẫn theo con trai, ai sẽ chịu lấy bà  đây?
Bảo Châu  bên cạnh, nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Mẹ,  lấy sổ tiết kiệm của ông nội  . Ông bà già ,   tiền thì  mà sống ?"
Thấy  im lặng, cô bé tiếp tục :
"Con  học may bốn năm, giờ  thể  nghề . Chúng   thể về quê, thuê một cửa hàng nhỏ mở tiệm may. Tiền con kiếm    đều đưa cho . Mẹ  cần lo lắng gì cả."
Lời con gái  khiến Thảo Hoa nguôi giận mà ngược , càng khiến bà  bực bội.
Ngay cả con  cũng   về phía , còn  đỡ cho ông bà nội!
Bà  bực tức mắng Bảo Châu mấy câu.
Bảo Châu  mắng, tức giận bỏ  ngoài.
Vừa   một lúc, cô bé  hớt hải  , gọi :
"Mẹ! Ông nội đến !"
Thảo Hoa  kịp suy nghĩ   thấy giọng con bé.
Bà  cau mày, lắng tai , chỉ  thấy tiếng của bố chồng, Tần Trung và Tần Chiêu Chiêu, nhưng    chồng  cùng.
Không cần đoán cũng ,   bọn họ  đến vì chuyện sổ tiết kiệm!
Thảo Hoa lập tức bật chế độ chiến đấu, kéo con trai  khỏi phòng.
Mộng Vân Thường
Tần Thành đang   giường cũng giật  bật dậy, hấp tấp xỏ giày chạy , lòng đầy lo lắng.
Ông  sợ Thảo Hoa sẽ cãi  với bố .
Bảo Châu   mặt , nhỏ giọng nhắc nhở:
"Mẹ, đừng cãi . Nói chuyện tử tế với ông nội ."
Giờ  ầm ĩ cũng chẳng  đổi  chuyện ông nội  lấy  sổ tiết kiệm.
Tần Thành thấy tình hình căng thẳng, lo lắng đến mức chắp tay năn nỉ vợ:
"Bà nó, đừng  lớn chuyện."