Ông sang cháu gái, trong lòng chút ngại ngùng.
"Chiêu Chiêu, chú hai cảm ơn con."
Tần Chiêu Chiêu mỉm , giọng thản nhiên:
"Ông bà nội của con, con thể giúp thì nên giúp."
Thảo Hoa bệt đất, cuộc đối thoại mà trong lòng ghen tị hối hận.
Trước đây bà cứ nghĩ Tần Chiêu Chiêu chỉ là một đứa ăn chơi lêu lổng, kết hôn còn chọc tức chồng đến nhập viện.
Vậy mà bây giờ, cô chỉ sắp xếp nơi ở cho bố chồng, còn lo công việc cho bố chồng.
Thì khi quân đội một chuyến, cô thực sự đổi.
Thảo Hoa Chiêu Chiêu , trong lòng chấn động.
Chỉ trong một buổi tối, đứa trẻ mà bà vẫn luôn xem thường bỗng chốc trở nên chín chắn, đĩnh đạc. Không chỉ hiểu lễ nghĩa, mà còn năng đấy, cứ như tích lũy đầy bụng kiến thức từ lúc nào.
Chẳng lẽ… cô bé còn là Chiêu Chiêu đây?
gương mặt rõ ràng là cháu gái bà , quen thuộc đến mức thể quen hơn.
Mộng Vân Thường
Thảo Hoa đột nhiên hối hận. Nếu sớm con bé bản lĩnh như , bà bạc đãi nó. Không chừng còn nịnh bợ, dựa nó mà thể cuộc sống hơn. Giờ thì , đến cả con gái cũng lưng với bà .
Đồng thời, bà khỏi ghen tị với Lý Lệ Hoa và chồng. Hai đó con trai, mà cuộc sống thoải mái hơn cả con trai.
Tần Chiêu Chiêu bên cạnh, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt sưng vù của Bảo Châu.
Trước đây, cô luôn cho rằng Bảo Châu sống . Bởi vì nguyên chủ vốn ưa gia đình chú hai, nên từng quan tâm đến họ. Vì , cô cũng từng tìm hiểu về cô bé .
Cứ nghĩ cô bé thiếu ăn thiếu mặc, ngờ chính ruột trọng nam khinh nữ đối xử tệ bạc đến .
Một đứa trẻ lớn lên trong cảnh như thế, mà vẫn giữ tâm hồn lương thiện, hiểu lễ nghĩa, oán hận cuộc đời.
Một cô bé thật đáng quý.
Tần Chiêu Chiêu cảm tình gì với Thảo Hoa, nhưng cô thực sự thích cô em họ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1191.html.]
Nhìn ánh mắt vẫn còn vương nước mắt của Bảo Châu, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé, dịu dàng :
"Em gái, em là cô gái dũng cảm nhất mà chị từng gặp."
Bảo Châu sững , đôi mắt mở to chị họ.
"Người chỉ một sống đời, tiên sống vì chính ."
Giọng Tần Chiêu Chiêu ôn hòa, nhưng từng câu từng chữ như đánh tận sâu trong lòng Bảo Châu.
"Bản sống mới thể giúp đỡ những xung quanh một cách thích hợp. Không thể nào ngay cả bản còn đủ ăn, bán cả nồi niêu xoong chảo để chăm sóc khác."
Bảo Châu mấp máy môi, nhưng nên lời.
"Hiếu thuận là đúng, nhưng nếu hiếu thuận đến mức ngu ngốc, thì đó chính là tự khổ . Em thể quan tâm, thể yêu thương em trai, nhưng cuộc đời em chỉ để sống vì nó. Em cũng quyền mưu cầu hạnh phúc cho chính . Con lo cho , đó mới khả năng lo cho khác. Có như , cuộc sống mới ý nghĩa."
Tần Chiêu Chiêu cô bé, ánh mắt kiên định:
"Bảo Châu, em hiểu ý chị ?"
Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài má cô bé.
Hiểu chứ. Sao thể hiểu ?
Từ nhỏ đến lớn, từng ai với cô bé những điều .
Cô bé luôn tin rằng, sự tồn tại của chỉ một mục đích duy nhất—để Tiểu Bảo cuộc sống hơn.
giờ đây, lời của Tần Chiêu Chiêu và ông nội như kéo cô bé khỏi cái lồng giam vô hình đó.
Hóa … cô bé vật phụ thuộc của em trai.
Cô bé cũng quyền lựa chọn. Có thể sống cuộc đời của riêng .
Em trai là trách nhiệm của bố , của cô bé.
Giống như một ngọn núi nặng trĩu đè lưng bỗng chốc tan biến, trong lòng Bảo Châu dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm từng .
Cô bé gạt nước mắt, chị họ, giọng run rẩy nhưng tràn đầy quyết tâm:
"Chị Chiêu Chiêu, em hiểu ."