Tần Chiêu Chiêu thấy cô bé thực sự  thông suốt, trong lòng cũng nhẹ nhõm theo.
"Sau  chị em   thường xuyên qua . Em là em gái của chị,  chuyện gì cần giúp đỡ, cứ đến tìm chị."
Bảo Châu xúc động đến   nên lời, cuối cùng  nhịn , lao  ôm chặt lấy chị họ, nức nở:
"Chị Chiêu Chiêu, cảm ơn chị…"
Tần Trung và ông nội họ Tần  cảnh tượng , trong lòng vô cùng vui mừng.
Bọn họ đều là con cháu nhà họ Tần, nếu  thể hòa thuận chung sống, chăm sóc lẫn , thì đó chính là điều đáng quý nhất.
Ở một bên, Thảo Hoa  tất cả, gương mặt khó chịu cực độ.
Bà  , cho dù bây giờ   bệt xuống đất ăn vạ cũng sẽ chẳng ai đến kéo  dậy nữa.
Gió lạnh thấu xương, mặt đất cứng như băng, bà   càng lâu chỉ càng thấy rét buốt.
Không  tiếp tục  trò   mặt  , bà   dậy, phủi quần áo.
Dù trong lòng  cam tâm, nhưng cũng  dám bùng nổ như  nữa.
Bởi vì bà  … Tần Thành sẽ  chiều chuộng  nữa.
Tất cả   đều  thấy hành động của bà , nhưng chẳng ai thèm để ý đến.
Tần Thành thở dài,  về phía ông cụ:
"Bố… tiền trong sổ tiết kiệm  còn nữa. Trên  con giờ cũng chẳng  tiền mặt, con sẽ  ngân hàng rút một trăm tệ đưa cho bố . Con nghĩ thông , bố   ngoài sống sẽ thoải mái hơn.
Những năm qua, bố  vẫn luôn giúp vợ chồng con chăm con,  thì  việc nhà  ngơi tay. Con  bố    vất vả. Đều tại con vô dụng…"
Ông cụ lắc đầu, vỗ vỗ vai con trai:
"Đừng  gì nữa. Con  thể hiểu  cách  của bố  là  . Không còn sớm nữa, bố  lấy quần áo. Những thứ khác sẽ  mang theo, Chiêu Chiêu  chuẩn  đầy đủ cả ."
"Để con giúp ông."
Bảo Châu nhanh chóng  theo ông nội  phòng phụ.
Ngoài sân, chỉ còn  vợ chồng Tần Thành, bố  Tần Chiêu Chiêu, và một Tiểu Bảo đang im lặng  một góc.
Vẻ mặt Thảo Hoa đầy bất mãn, nhưng   cãi  câu nào.
Điều đó chứng tỏ bà    lập trường.
Tần Thành đồng ý ly hôn  bà  hoảng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1192.html.]
Tần Trung vốn  ưa gì  em dâu , nhưng ông cũng  thực sự mong hai  ly hôn.
Đến độ tuổi ,   con cái trong nhà, nếu  thể sống cùng  thì cứ sống cùng .
Dù   giao tiếp với Thảo Hoa, Tần Trung vẫn cảm thấy cần  vài lời. Ông  trực tiếp  bà , mà  sang Tần Thành:
"Thực , dù chú và vợ  đưa sổ tiết kiệm , bố chỉ cần đến đơn vị cũ xin giấy chứng nhận,  đó đến ngân hàng báo mất, họ sẽ cấp  sổ mới.
Sổ cũ lập tức  vô hiệu hóa. Bố    vì    khó nhà chú. Vợ chồng cãi  thôi mà,  đáng gì ."
Mộng Vân Thường
Tần Thành  xong, gật đầu, giọng  chút áy náy:
"Em  . Để  và bố   thất vọng."
Tần Trung chỉ lắc đầu,   gì thêm.
Thảo Hoa  bên cạnh,   thì giật nảy .
Hóa  còn  cách đó! Vậy mà  giờ bà  cứ nghĩ chỉ cần giữ chặt sổ tiết kiệm là coi như nắm đằng chuôi,  ai  thể lấy .
Giờ ngẫm , bà  càng tức. Rõ ràng  thể dễ dàng   sổ mới,  mà còn hù dọa bà  nào là sẽ kiện lên tòa án, nào là sẽ  lớn chuyện.
Nghĩ đến đây, bà   nhịn ,  lạnh một tiếng:
"Tần Thành, ông đúng là đồ ngốc. Bị   bán  còn đếm tiền giúp họ! Biết rõ  thể   sổ tiết kiệm mà vẫn gào lên đòi kiện chúng . Hôm nay họ đến đây chẳng qua chỉ để đùa giỡn với nhà  thôi!"
Lời   thốt , ánh mắt Tần Thành lập tức lạnh .
"Bà câm miệng." Giọng ông  trầm xuống, mang theo uy nghiêm  từng . "Từ hôm nay trở , gia đình  do   chủ.
Tất cả tài sản trong nhà giao  cho  quản lý. Bà mang sổ tiết kiệm  đây,  sẽ đến ngân hàng rút tiền."
Lời tuyên bố  như một nhát d.a.o c.h.é.m thẳng  lòng Thảo Hoa.
Từ khi kết hôn đến giờ, bà  luôn là  nắm quyền trong nhà. Tiền bạc, chi tiêu lớn nhỏ đều do bà  quyết định.
Tần Thành  tiêu một đồng cũng  xin phép.
Lâu nay, bà   thể tự do sử dụng tiền, thậm chí mỗi tháng đều bí mật gửi cho em trai ít nhất mười đồng. Nhà em trai đông con, cha   sống ở quê, trông  vài sào ruộng thì   đủ sống?
Có lúc cần gấp, bà   đưa nhiều hơn.
Chuyện , Tần Thành     .
Ông  chỉ  mỗi tháng lĩnh lương đều nộp hết cho vợ,    giữ  xu nào.
Còn khoản tiền lương hưu bốn mươi đồng của bố chồng, hai mươi đồng chi tiêu, hai mươi đồng còn  bà  đều gửi  sổ tiết kiệm.
Bà  nghĩ đơn giản, cứ tích cóp như ,    tiền cho con trai  học, lấy vợ.