Tần Chiêu Chiêu kéo tay :
"Con ngủ . Anh mở cửa nhẹ nhàng thôi, đừng đánh thức con. Em lấy cơm cho ."
Mộng Vân Thường
Lục Trầm gật đầu, rửa tay xong liền nhẹ nhàng đẩy cửa bước phòng, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Nhìn thấy hai đứa trẻ ngủ say, tròn trĩnh như những đứa bé Phúc Bảo trong tranh Tết, khóe môi Lục Trầm bất giác cong lên. Nụ của một cha tràn đầy yêu thương hiện rõ gương mặt .
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng nhét bàn tay bé xíu của con trong chăn, sợ chúng lạnh. Sau khi chắc chắn cả hai đều ngủ ngon, mới khẽ khàng rời khỏi phòng.
Bước bếp, lấy một phần cơm chuẩn sẵn. Hôm nay là mùng 8, một ngày lành.
Cũng chính hôm nay, "Xưởng Gia Nhân" chính thức khai trương.
Tần Chiêu Chiêu sáng nay đến bệnh viện quân khu việc, vẫn thời gian ghé qua nhà máy. Dù nơi đó Từ Bình An và Vương Tuệ Lan quản lý, nhưng với tư cách là một trong những sáng lập, cô vẫn nên đến xem xét tình hình.
Ngày đầu tiên khai trương chắc chắn nhiều việc bận rộn, cô cũng góp một phần công sức.
May mắn là chồng nghỉ hưu, thể chăm sóc hai đứa trẻ giúp cô.
Chiều nay, Lục Trầm ca trực, nên quyết định cùng Tần Chiêu Chiêu đến nhà máy. Anh cũng nhân dịp thăm ông bà nội của cô.
Trước cửa xưởng, xác pháo đỏ rực phủ đầy mặt đất. Tiếng pháo nổ đì đùng lúc sáng sớm báo hiệu một khởi đầu thuận lợi, mong cho nhà máy ăn phát đạt cả năm.
Ông nội Tần nghỉ hưu hơn mười năm, ngờ đến tận bây giờ thể “tái xuất giang hồ”. Nhờ cháu gái, ông mới cơ hội việc, hơn nữa còn là một công việc nhàn hạ, nhẹ nhàng.
Lãnh đạo nhà máy đều tôn trọng hai ông bà cụ, gọi theo cách xưng hô của Tần Chiêu Chiêu – "ông nội" và "bà nội".
Ông nội Tần thích thú mặt, mỗi nhân viên gọi như , ông đều đến híp mắt.
Thấy Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm đến, ông vội bước từ phòng bảo vệ, giọng đầy vui vẻ:
"Chiêu Chiêu, Lục Trầm, hai đứa đến !"
Tần Chiêu Chiêu tới, mỉm hỏi:
"Ông nội, ngày đầu tiên cảm thấy thế nào ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1201.html.]
Nụ mặt ông cụ thể che giấu niềm vui, liên tục gật đầu ba tiếng:
"Tốt! Tốt! Tốt! Đi khiến ông cảm thấy trẻ , trong lòng vui sướng nên lời!"
Nhìn ông nội rạng rỡ như , tâm trạng của Tần Chiêu Chiêu cũng lên.
"Ông thích là ạ! Con còn lo ông nghỉ hưu lâu , đột nhiên sẽ quen."
Ông cụ xua tay, ha hả:
"Không , ! Người già mà thì nhanh lụi lắm. Có việc cảm thấy vẫn giá trị, còn thấy bản vô dụng nữa. Chứ cả ngày gì mới đáng sợ! Cứ cảm giác như chỉ còn chờ quan tài thôi! Ha ha ha!"
Hai vợ chồng Tần Chiêu Chiêu bật theo ông cụ.
Lục Trầm quan tâm hỏi:
"Ông với bà nội ăn trưa ạ?"
"Ăn ! Chiêu Chiêu, cơm ở căng tin ngon lắm! Tay nghề của chị dâu con khi mở tiệm cơm cũng đấy!"
Ông nội đang nhắc đến Vương Tuệ Lan.
Hiện tại, nhà máy vẫn tìm đầu bếp phù hợp. Trong khi đó, Vương Tuệ Lan đang mang thai, thể việc nặng, nhưng về khoản nấu nướng thì cô giỏi.
Nhờ mà tiết kiệm một khoản thuê đầu bếp.
Trước đó, Tần Chiêu Chiêu và Từ Bình An khuyên cô thuê giúp việc, bảo cô cứ chuyên tâm dưỡng thai. Vương Tuệ Lan chịu, rằng chút việc đáng gì, vẫn tự tay bếp.
Mọi thấy cô quyết như thì cũng ép nữa.
Nhà máy hiện tại nhập đủ nguyên liệu thuốc bắc cần thiết cho cả năm, dây chuyền sản xuất đang dần quỹ đạo.
Lô hàng kem chống nẻ đầu tiên giao đến tay khách hàng.
Sản phẩm theo mùa, chỉ sản xuất mùa thu, để kịp bán mùa đông. Bây giờ, nhà máy chuyển sang sản xuất kem dưỡng da, nhưng loại kem thông thường, mà là công thức dưỡng da cổ truyền.
Thời xưa, các phi tần trong hoàng cung từng sử dụng nó, gọi là Ngọc Cơ Tán.