Thanh Thanh  thấy tiếng động, lập tức nhảy xuống ghế chạy , đôi mắt sáng rực:
"Chú, thím! Mau  ăn bánh nếp , bánh bà nội  ngon lắm!"
Lục Trầm bật , cúi xuống bế Thanh Thanh lên, cùng cô bé   trong bếp.
Tần Chiêu Chiêu  đĩa bánh nếp vàng ươm  bàn, tò mò hỏi: "Sao  nghĩ đến chuyện  bánh nếp ? Ăn cơm trưa  no ?"
Vương Tuệ Lan bật : "Em để Thanh Thanh ở đây chơi với bà nội. Bà hỏi con bé  ăn gì, nó liền   ăn bánh nếp chiên. Thế là bà  luôn cho nó ăn."
Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu mày: "Trong nhà  bột nếp ?"
Bà cụ  hiền từ, liếc mắt sang Vương Tuệ Lan: "Tuệ Lan mang đến đấy."
Vương Tuệ Lan gật đầu: "Mẹ em bảo  trai mang đến cho em. Nhà em  bột nếp mà chẳng ai ăn, để lâu cũng phí. Thế nên em mang sang đây cho bà nội dùng."
Thanh Thanh  nhai bánh  bập bẹ: "Mẹ , bánh nếp  dùng bột nếp  mới ngon. Thế nên bà nội hỏi con  ăn gì, con  bánh nếp!"
Lời  ngọng nghịu của cô bé khiến cả nhà bật .
Lục Trầm cưng chiều xoa đầu Thanh Thanh, nhẹ giọng : "Xuống  nào, đừng để chú bế mãi. Mau lấy bánh nếp cho chú nếm thử xem nào."
Tần Chiêu Chiêu  khẽ: "Em ăn no ."
"Đây là đồ ăn vặt thôi, ăn hai cái cũng   ."
Vương Tuệ Lan nhanh chóng lấy hai chiếc bánh, một cái đưa cho Tần Chiêu Chiêu, một cái đưa cho Lục Trầm.
Bánh nếp chiên  màu vàng óng, bề mặt giòn rụm, cắn một miếng liền cảm nhận  mùi thơm lan tỏa. Bên trong  trộn bột ngô nên kết cấu  khác so với bánh nếp thông thường. Khi nhai,  quá mềm mại mà  độ cứng nhẹ, dẻo dai nhưng  bở, vị bùi bùi của ngô hòa quyện với hương thơm của nếp, tạo nên một hương vị đặc biệt.
Tần Chiêu Chiêu ăn xong một cái, mắt sáng rực, giơ ngón tay cái lên: "Ngon, thật sự  ngon!"
Lục Trầm cũng gật đầu: "Không tệ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1204.html.]
Bà cụ Tần thấy hai vợ chồng đều khen, trong lòng vui  kể xiết,  hiền từ: "Biết các con thích ăn, bà  nhiều lắm. Lát nữa mang về cho   ăn thử."
Tần Chiêu Chiêu  khách sáo, tranh thủ ăn thêm hai cái nữa,  quên lấy thêm cho Lục Trầm.
Lúc , cô chợt nhớ , liền hỏi: "Bà ơi, chú hai   ạ?"
Bà cụ thở dài: "Nó  đến đây, bà cũng  rõ tình hình bên đó nữa.  bà nghĩ thông suốt , chuyện ly hôn   là do nó tự quyết, bà   xen  nữa."
Tần Chiêu Chiêu   thiện cảm với gia đình chú hai, kể cả con trai của ông  – Tiểu Bảo.  cô  lo lắng cho Bảo Châu.
Con bé  mười sáu tuổi, sắp trưởng thành, nhưng chắc chắn những lời khó  của thím hai sẽ ảnh hưởng  lớn đến nó. Có thể vì chuyện hôm qua mà thím hai  thèm  mặt con bé. Nếu chú thím hai  lành,  chịu khổ nhất chắc chắn là Bảo Châu.
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu nghĩ  nhưng   . Cô liếc  đồng hồ,  đến giờ  , bèn  vài câu   dậy cáo từ.
Bà cụ Tần vội lấy túi bánh nếp đưa cho cô: "Cầm lấy , ăn lúc nào cũng ."
Tần Chiêu Chiêu vui vẻ nhận lấy  cùng Lục Trầm rời . Cô  về nhà mà trực tiếp đến bệnh viện quân khu. Lục Trầm lái xe đưa cô đến đó.
Anh  từng đến bệnh viện quân khu,    xem thử môi trường  việc của vợ .
Mới một giờ rưỡi, còn  đến giờ  việc, nhưng bệnh viện  đông nghịt . Hàng ghế chờ chật kín bệnh nhân,    tấp nập, cảnh tượng còn náo nhiệt hơn cả trung tâm thương mại.
Lục Trầm ngạc nhiên: "Sao mà đông thế ?"
Tần Chiêu Chiêu  , giải thích: "Hầu hết những  đến đây đều là bệnh nhân từ các vùng nhỏ, nơi họ ở  chữa  bệnh nên mới tìm đến đây. Anh  kỹ ,     nhiều   giọng địa phương ?"
Lục Trầm im lặng lắng , phát hiện đúng là như ,  khỏi gật đầu.
Hai  chậm rãi  sâu  bên trong bệnh viện. Khoa Đông y  khuất phía  tòa nhà Tây y,   qua một đoạn hành lang dài mới đến nơi.
Càng  ,  gian càng yên tĩnh, đến khi đặt chân đến khu Đông y, cảnh tượng  mắt khiến Lục Trầm sững sờ.