Tần suất run rẩy như sàng rung của đứa trẻ dần chậm , sắc mặt tái nhợt cũng hồng hào hơn, ngay cả đôi môi nhợt nhạt cũng bắt đầu  chút huyết sắc.
Sự hồi phục diễn  nhanh chóng đến mức khó tin.
Không chỉ Lương Băng Sinh, mà tất cả những  đang bàn tán lúc nãy đều im bặt.
Bọn họ sững sờ  đứa trẻ. Không tiêm thuốc, cũng chẳng uống bất kỳ viên nào,  mà chỉ bằng mấy cây kim bạc, cô gái  thật sự cứu   ?
Giữa lúc bầu  khí đang yên lặng đến cực độ, bỗng một giọng  tức giận vang lên.
"Làm bừa! Cô đang  cái gì ? Cô coi thường mạng  đấy ? Mau đưa đứa trẻ  cấp cứu!"
Một  đàn ông mặc quân phục, trông  hơn bốn mươi tuổi, sắc mặt đầy tức giận, sải bước  tới.
Giọng  của ông  quá lớn, khiến Tần Chiêu Chiêu giật , cũng  Lương Băng Sinh thoáng chấn động.
Mộng Vân Thường
Cô     là ai, nhưng  bộ quân phục   ông , chắc chắn là bác sĩ của bệnh viện.
Hai bác sĩ trẻ tuổi  theo , chuẩn  tiến lên đưa đứa trẻ , nhưng Tần Chiêu Chiêu giơ tay cản .
"Chờ ."
"Còn chờ gì nữa? Chờ cô hại c.h.ế.t  ?" Người đàn ông trung niên quát.
"Người sẽ  ."
"Vớ vẩn! Một con nhóc ranh như cô mà cũng dám  càn? Nếu xảy  chuyện, bệnh viện quân khu chúng  sẽ  hủy hoại! Đừng  cô   bậy, mau đưa bệnh nhân  cấp cứu!"
Tần Chiêu Chiêu bình tĩnh  ông . Đối với những lời nghi ngờ như thế , cô   quá nhiều .
Cô   còn trẻ,  là con gái, nên  khác sẽ cảm thấy khó tin. Đây là tâm lý  bình thường.
 điều đó  quan trọng.
Cô bình thản : "Tin , cho  thêm một chút thời gian. Nếu  vấn đề gì,  sẽ chịu trách nhiệm."
Lương Băng Sinh lên tiếng: "Chủ nhiệm, đứa trẻ  thực sự đang hồi phục. Xin hãy cho cô  thêm một chút thời gian."
Người đàn ông  gọi là "chủ nhiệm"  sang Lương Băng Sinh, sắc mặt vẫn  dịu : "Bác sĩ Lương,  cũng  mặt ở đây từ nãy ? Sao  ngăn cô  ? Anh   hậu quả nếu xảy  tai nạn ? Một khi  chuyện,  cũng  thoát khỏi trách nhiệm !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1207.html.]
Lương Băng Sinh đáp chắc chắn: "Chủ nhiệm,  .   tin bác sĩ Tần  năng lực .   tận mắt chứng kiến đứa trẻ  đất đang hồi phục."
Ông  cau mày, ánh mắt  Lương Băng Sinh  chút ngạc nhiên.
Tần Chiêu Chiêu  để ý đến cuộc tranh cãi, cô  xuống tiếp tục quan sát đứa trẻ.
Lúc , ánh mắt đờ đẫn của đứa trẻ bắt đầu  tiêu cự, đôi mắt trong veo dần hiện lên sức sống.
Cơ thể căng cứng của nó cũng thả lỏng  .
Tần Chiêu Chiêu xác định tình trạng   định, bèn rút hết kim bạc   đứa trẻ .
Đứa bé chớp chớp mắt, lúc  mới nhận  xung quanh   nhiều .
 nó  sợ, bởi vì ngay bên cạnh,  một  chị xinh  như tiên nữ đang mỉm   .
"Em cảm thấy thế nào?"
Cậu bé   đất khẽ mở mắt, giọng yếu ớt:
"Lạnh lắm..."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, nhanh chóng thu kim châm  túi châm cứu, cẩn thận gói   cài khuy bấm.
"Được , mặc quần áo  cho bé ."
Nghe thấy con trai  thể  chuyện,  phụ nữ trung niên lập tức òa ,  kích động  mừng rỡ, nắm lấy tay Tần Chiêu Chiêu  buông:
"Bác sĩ, con trai ... nó  khỏe lên ?"
"Tạm thời   ." Tần Chiêu Chiêu nhẹ giọng trấn an,  hỏi: "Trước đây bé  từng  tình trạng  ?"
"Chưa từng! Hôm nay  dẫn nó  khám bệnh, còn  kịp  thì thằng bé  đột nhiên ngã xuống, dọa  sợ c.h.ế.t khiếp!" Người phụ nữ lau nước mắt, giọng  vẫn còn run rẩy. "Cảm ơn bác sĩ, thật sự cảm ơn cô! Mà bác sĩ, con  rốt cuộc  bệnh gì? Giờ đỡ  thì    tái phát ?"
Tần Chiêu Chiêu kiên nhẫn giải thích:
"Bé  động kinh. Theo cách gọi dân gian là trúng phong, thực   nhiều nguyên nhân khác   thể gây  triệu chứng . Việc quan trọng nhất bây giờ là  đưa bé  kiểm tra  diện, tìm  nguyên nhân cụ thể, từ đó mới  hướng điều trị chính xác."
Nghe đến đây,  phụ nữ lo lắng hỏi ngay:
"Bệnh   chữa khỏi hẳn ? Hay  nguy hiểm đến tính mạng ?"