Đội ngũ nhân viên kinh doanh liên tục mang về những đơn hàng lớn.
Lô mỹ phẩm Ngọc Cơ Hương đầu tiên  tung  thị trường nhưng  tạo  tiếng vang lớn. Vì là thương hiệu mới,  tiêu dùng vẫn  xu hướng tin tưởng những nhãn hàng cũ hơn.
Mặc dù  rành về kinh doanh, nhưng Tần Chiêu Chiêu vốn là  từ kiếp  đến, ít nhiều cũng hiểu về các chiến lược tiếp thị hiện đại.
Mộng Vân Thường
Cô đề xuất sản xuất một lô mẫu nhỏ để tặng miễn phí cho các khách hàng tiềm năng.
Tần Chiêu Chiêu  tự tin  chất lượng của Ngọc Cơ Hương, bởi đây là sản phẩm cô  dùng từ nhỏ đến lớn.
Quả nhiên,  khi lô mẫu  phát , doanh  bán tăng lên rõ rệt. Hiệu quả , giá cả  hợp lý, ai cũng  thể mua .
Chỉ trong vòng nửa năm, cái tên Ngọc Cơ Hương  trở nên quen thuộc với  dân Hải Thị. Nhân viên kinh doanh cũng mở rộng thị trường, mang về thêm nhiều đơn hàng từ các khu vực khác.
Ban đầu, nhà máy chỉ  hơn hai mươi công nhân, nay  tăng lên hơn sáu mươi .
Nhà xưởng hiện tại  bắt đầu chật chội,  đủ đáp ứng nhu cầu sản xuất, vì  cần tìm một địa điểm lớn hơn.
Gần đây, Từ Bình An đang bận rộn với việc . Anh   để mắt đến một nhà máy may mặc sắp phá sản.
"Diện tích chỗ đó  rộng,  thể chứa  hàng trăm công nhân  việc cùng lúc."
Anh  cảm thấy nơi   phù hợp, nên hẹn Tần Chiêu Chiêu cuối tuần cùng  xem.
Ngày mai là cuối tuần, cô  nghỉ.
Sau một ngày bận rộn ở bệnh viện, cả   chút mệt mỏi.
Vừa bước  nhà,  chồng cô—Dư Hoa— kéo cô sang một góc, vẻ mặt bí ẩn.
"Mẹ  bất ngờ cho con đây!"
Nhìn ánh mắt tràn đầy niềm vui của bà, Tần Chiêu Chiêu  khỏi tò mò.
Cô đảo mắt  quanh nhưng  thấy Vương Tuệ Lan .
Chị dâu cô  mang thai hơn chín tháng, chỉ còn  đầy nửa tháng nữa là đến ngày sinh.
Cô thoáng giật : "Không  Tuệ Lan sinh  chứ?"
"Không , con bé vẫn đang trong phòng."
Vương Tuệ Lan sắp sinh,   bất tiện, nên tạm thời ở  đây. Sau khi sinh xong, cô  cũng sẽ ở cữ tại nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1214.html.]
Có  chồng và thím Lý chăm sóc, Lục Phi  thể yên tâm  .
"Rốt cuộc là tin  gì  ?"
"Con  theo  là  ngay."
Dư Hoa nắm tay cô, dắt  phòng khách.
Đứng  cửa phòng, bà vui vẻ gọi: "Tuệ Lan, con mang hai đứa nhỏ  đây ."
Cửa phòng bật mở. Hai đứa bé—An An và An Ninh— chập chững ngay bậc cửa.
Vừa thấy Tần Chiêu Chiêu, chúng lập tức reo lên: "Mẹ!"
Rồi lẫm chẫm bước những bước chân ngắn ngủn về phía cô.
Tần Chiêu Chiêu sững sờ.
Khoảnh khắc ,  mệt mỏi trong cô đều tan biến.
Cô mừng rỡ đến mức ném cả túi xách  tay xuống,  dám tin  những gì  mắt.
An An và An Ninh    !
Hai đứa nhỏ chập chững tập , từng bước chân vẫn còn loạng choạng, nghiêng ngả như sắp ngã đến nơi.
 dù  lảo đảo đến mức nào, chúng vẫn cố gắng giữ thăng bằng, kiên trì từng chút một,  chịu để  ngã xuống.
Dưới sự cổ vũ và động viên  ngừng của Tần Chiêu Chiêu, cuối cùng, hai bé cũng vượt qua  cách, chậm rãi  đến bên cô.
Cô  giấu nổi niềm vui sướng, lập tức ôm chầm lấy bọn nhỏ, hôn nhẹ lên má mỗi đứa một cái:
"An An, An Ninh giỏi quá!"
Vương Tuệ Lan  bên cạnh,  môi nở nụ  dịu dàng, hai tay đặt lên bụng như đang cảm nhận sự sống bé nhỏ đang dần hình thành bên trong. Thanh Thanh cũng lon ton chạy theo cô từ trong phòng  ngoài.
Tần Chiêu Chiêu  sang hỏi: "Chuyện  xảy  từ khi nào thế?"
Vương Tuệ Lan bật , nhẹ giọng đáp:
"Tầm hơn ba giờ chiều. Lúc đó  với em đang   chuyện  ghế sofa, còn An An chơi cùng Thanh Thanh  tấm thảm trải sàn.
Được một lúc, Thanh Thanh  dậy chạy  vệ sinh.