An An thấy chị , cũng tự  bò dậy, lắc lư vài bước, cứ thế chậm rãi bám theo .
Mẹ ngạc nhiên lắm, định lên tiếng thì em vội ngăn , sợ dọa con bé giật .
Ngay  đó, An Ninh cũng bò dậy,  theo An An  tập tễnh bước .
Chị   ,  thấy hai đứa nhỏ  đầu tiên tự  ,  vui đến mức   luôn ."
Dư Hoa  kể  lau khóe mắt, ánh  trìu mến hướng về hai đứa trẻ, trong mắt bà như phủ một tầng sương mờ vì xúc động.
Không lâu , Lục Trầm, Lục Phi và Lục Quốc An cũng  lượt trở về.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ  thể tự   , ai nấy đều mừng rỡ khôn xiết.
Thậm chí, đôi mắt Lục Trầm cũng đỏ hoe vì xúc động.
Mấy tháng qua,   dần quen với nhịp độ công việc cùng guồng  của cuộc sống. Công việc ngày càng thuận lợi, thành tựu  ngừng gia tăng.
Gia đình  cũng viên mãn trọn vẹn—vợ chồng hòa hợp, con cái khỏe mạnh đáng yêu, cha  hai bên đều thấu hiểu,  chị em trong nhà sống hòa thuận.
Có đôi lúc,  nghĩ rằng ông trời thực sự quá ưu ái . Được  công việc yêu thích,   bạn đời đồng cam cộng khổ,  con cái ngoan ngoãn đáng yêu,  bố  đỡ đần và gia đình luôn ủng hộ.
Anh cảm thấy, bản  chính là  hạnh phúc nhất thế gian.
Bữa cơm tối diễn  trong  khí đầm ấm.
 đúng lúc , tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá tan sự yên bình trong căn nhà.
Dư Hoa vội : "Mọi  cứ ăn , để   máy."
Tần Chiêu Chiêu cùng    mới  xuống bàn ăn, còn  kịp động đũa thì  thấy bà nhanh chân bước đến nhấc điện thoại lên.
Cô khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Ai gọi  giờ  nhỉ?"
  ai  thể đoán   chuyện gì sắp xảy .
Chỉ vài giây , Dư Hoa hoảng hốt chạy vội  phòng ăn, sắc mặt lộ rõ vẻ căng thẳng.
Bà thở gấp, giọng  run rẩy:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1215.html.]
"Chiêu Chiêu,   ! Bố con  gọi, bảo con gái của chú hai—Bảo Châu— treo cổ tự tử! Ông thông gia bảo con đến đó ngay, ông  đang ở nhà bọn họ!"
Tâm trí Tần Chiêu Chiêu chấn động mạnh,  mắt cô như tối sầm .
Bảo Châu…
Một cô gái ngoan ngoãn, hiền lành, chẳng hề giống  của .
Nửa năm , ông bà nội chuyển  ngoài, chú hai quyết định ly hôn với thím hai.
 thím hai  chịu dễ dàng buông tha. Bà  yêu cầu chú hai  đưa cho  một ngàn đồng, đồng thời giao Bảo Châu cho bà  nuôi dưỡng. Nếu , bà  sẽ  ký đơn ly hôn.
Thím hai vốn   công việc  định, mỗi tháng chỉ kiếm  vài chục đồng. Trong khi đó, Bảo Châu  lớn,  khéo tay,  may vá. Bà     , cũng   nhờ cậy họ hàng, chỉ  bám lấy con gái để     nuôi .
Tần Chiêu Chiêu thương Bảo Châu,  giúp cô bé tìm việc trong cửa hàng của Từ Bình An. Vợ  cũng đồng ý, trả cho Bảo Châu ba mươi đồng mỗi tháng.
 thím hai  chấp nhận, bà   giữ Bảo Châu bên  để  chỗ dựa về .
Chú hai thương con gái,  nỡ để cô bé  theo   chẳng chịu  ăn, thế nên cũng nhất quyết  chịu ly hôn.
Hai  giằng co suốt hơn hai tháng, ngày nào cũng cãi vã đến long trời lở đất, khiến hàng xóm xung quanh ai nấy đều ngán ngẩm.
Chú hai  khỏi nhà cũng  dám ngẩng mặt  ai.
Còn Bảo Châu thì ?
Cô bé mệt mỏi đến mức  còn thiết tha gì nữa. Nhìn   ngày ngày gây sự với bố chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, cô bé dần cảm thấy tuyệt vọng.
Có , Bảo Châu đến tìm Tần Chiêu Chiêu, nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào hỏi:
"Chị… em    bây giờ? Em chỉ  bố  ly hôn, mỗi  sống cuộc sống riêng, nhưng hết   đến  khác,   chịu buông tha cho em với bố… Em thực sự  chịu nổi nữa …"
Mộng Vân Thường
Tần Chiêu Chiêu  sớm nhận  cô bé  dấu hiệu trầm cảm.
Cô kiên nhẫn khuyên nhủ:
"Chuyện của bố  cứ để họ tự giải quyết, em  quản  thì đừng bận tâm. Chỉ cần sống  cuộc đời của em, đừng để những chuyện đó ảnh hưởng đến ."
…
Cô bé , từ nhỏ  yếu đuối, tính tình mềm mỏng như bông gòn, một chút áp lực cũng khiến trái tim run rẩy.