Bảo Châu  bất động  giường, cơ thể lạnh lẽo và cứng đờ.
Tần Thành  con gái,  kìm  tiếng . Lòng ông tràn đầy hối hận, dù  ly hôn cũng  nên để Bảo Châu  cho  đàn bà như Thảo Hoa.  giờ đây, hối hận  ích gì nữa? Con bé đang  đó,  còn nhúc nhích.
Tần Trung cũng đỏ hoe mắt, dù thời gian ông tiếp xúc với Bảo Châu  nhiều, cô bé vẫn là cháu ruột của ông. Dòng m.á.u trong huyết quản khiến ông cảm nhận  nỗi đau xót đến tận tim gan.
Duy chỉ  Tần Chiêu Chiêu  . Cô  chằm chằm  Bảo Châu, ánh mắt quan sát thật kỹ.
Mộng Vân Thường
Ngón tay con bé... vẫn còn động đậy.
Cô tiến  gần hơn, nhận  sắc mặt Bảo Châu  đến mức tái nhợt như   chết.
"Đừng  nữa!" Tần Chiêu Chiêu cất giọng dứt khoát, nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Bảo Châu.
Cô chạm  mặt và cổ con bé,  khẽ lật mí mắt quan sát đồng tử.
Cơ thể vẫn còn ấm, động mạch cổ vẫn đập dù  yếu. Đồng tử cũng  giãn.
"Bảo Châu  chết!"
Lời  của cô như một tia sáng giữa đêm tối.
Tần Thành và Tần Trung đều sững ,   đầy kinh ngạc.
"Thật ?"
Họ vội vàng tiến đến,  kỹ  Bảo Châu.
Tần Chiêu Chiêu  vội đáp. Cô cẩn thận bắt mạch, nhưng sắc mặt dần dần trở nên trầm ngâm.
"Chiêu Chiêu, con bé thế nào ? Nó vẫn còn sống, đúng ?" Tần Thành lo lắng đến mức tay run rẩy.
Tần Chiêu Chiêu  trả lời ngay. Cô nhận thấy điều gì đó bất thường. Nếu chỉ  treo cổ nhưng  chết, lẽ  Bảo Châu  sớm tỉnh , dấu hiệu sinh tồn cũng sẽ dần  định.  đằng , con bé vẫn hôn mê sâu, nhịp tim lẫn  thở đều yếu ớt bất thường.
Không lẽ... trúng độc?
 nếu trúng độc, lẽ    triệu chứng nôn mửa, xuất huyết hoặc tím tái... Đằng    hề  dấu hiệu nào rõ ràng.
Tình trạng  quá kỳ lạ.
Tần Chiêu Chiêu ngẩng đầu, trầm giọng hỏi: "Chú hai,  khi xảy  chuyện, chú   Bảo Châu  ăn gì ?"
Tần Thành sững ,  lắc đầu: "Chú  . Khoảng một tiếng , con bé đến xưởng tìm chú, bảo lâu   gặp nên  ghé thăm. Chú đoán chắc nó  cãi  với , nhưng nó bảo  , chỉ là nhớ chú nên  tâm sự.
Con bé còn dặn chú giữ gìn sức khỏe, bảo chú với  cả nên gần gũi hơn, đừng  việc quá sức.
Lúc đó chú đang bận, chỉ  chuyện  một lát  bảo nó về . Chú còn hẹn tan ca sẽ qua đón nó với Tiểu Bảo về nhà ông bà nội ăn cơm.
  khi nó , chú cứ thấy bất an.
Bảo Châu xưa nay    thiết với chú   nó? Nó cũng   đứa   mấy câu tình cảm như ...
Cứ như thể... đang  lời từ biệt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1217.html.]
Tần Thành dừng , nắm chặt tay, giọng khàn hẳn :
"Chú  yên tâm,  khi tan ca liền chạy về nhà tìm con bé.
Chú gọi mấy  nhưng nó  trả lời.
Mẹ nó từ trong nhà  ,  những   , còn cản chú  trong.
Chú xông , thấy cửa phòng Bảo Châu đóng chặt.
Khi phá cửa ... nó  treo cổ ."
Bầu  khí trong phòng nặng nề đến ngột ngạt.
Tần Chiêu Chiêu im lặng một thoáng,  kiên quyết :
"Hỏi thím hai xem con bé  ăn gì."
Tần Thành như sực tỉnh, lập tức lao  ngoài tìm Thảo Hoa.
"Chiều nay Bảo Châu  ăn gì?"
Thảo Hoa giật , theo bản năng lùi , ánh mắt hoảng hốt.
"  ! Nó về nhà   thẳng  phòng.    chuyện nhưng nó chẳng thèm trả lời.  thật sự   nó  ăn gì cả!
Mà ông hỏi chuyện đó  gì?"
"Bảo Châu  chết!" Tần Thành gầm lên, "Con bé chỉ đang hôn mê. Có thể do ăn  thứ gì đó! Bây giờ   nó  ăn gì, Chiêu Chiêu mới cứu !"
Mặt Thảo Hoa tái mét, lắp bắp:
"Ông  gì? Nó... nó  c.h.ế.t ?"
Dứt lời, bà  lập tức chạy  trong phòng.
Tần Chiêu Chiêu  bên giường, dùng ngón tay ấn mạnh  huyệt nhân trung của Bảo Châu, cố gắng kích thích con bé tỉnh .
Thảo Hoa lao đến,    lay mạnh con gái:
"Bảo Châu! Con mau tỉnh  ! Con  thể bỏ  mà  như thế !
Lỡ con c.h.ế.t ,     đây?
Sau    còn ai để nương tựa nữa...
Bảo Châu ơi, con mau tỉnh  !"
Tiếng  của bà  vang vọng khắp căn phòng.
Tiếng  than thảm thiết của Thảo Hoa vang vọng khắp hành lang bệnh viện, khiến Tần Chiêu Chiêu  nhịn  mà cau mày. Người phụ nữ , con gái suýt chết, bà  chẳng lo lắng  hối hận, chỉ  nghĩ cho bản ,  lóc kể lể như thể  là nạn nhân đáng thương nhất.
"Đủ !" Tần Chiêu Chiêu cắt ngang, giọng  lạnh băng đầy khó chịu.