Dưới ánh mắt đầy lo lắng và quan tâm của  , Bảo Châu cảm nhận  sự ấm áp. Hóa , cô bé  hề đơn độc  thế gian , vẫn   trân trọng và yêu thương .
"Chú, thím,  rể, cả nhà  đều đến ... Làm phiền   quá." Giọng cô bé yếu ớt, mang theo chút áy náy, gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn nét mệt mỏi  những chuyện  xảy .
"Con bé , lúc   mà còn khách sáo cái gì? Con   cả nhà lo đến mức nào ?" Lý Lệ Hoa khẽ thở dài, giọng điệu pha lẫn trách móc và yêu thương. "Con  quan trọng với gia đình, từ nay    chuyện dại dột nữa,   ?"
Dù  ưa gì Tần Thành và Thảo Hoa, Lý Lệ Hoa  chẳng thể ghét nổi Bảo Châu. Cô bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện,  giống như cha  ruột vô trách nhiệm của .
Nghe thím cả  , đôi mắt của Bảo Châu  kìm  mà đỏ hoe. Từ nhỏ đến lớn,  bao giờ cô bé cảm nhận  sự quan tâm thật lòng như thế . Hóa , cô bé   là đứa trẻ  bỏ rơi, cũng    vô hình trong mắt tất cả  . Dù bố  chẳng để tâm đến ,  đời  vẫn còn những  thật sự quan tâm cô.
Tần Chiêu Chiêu  cảnh tượng  mắt, trong lòng  khỏi xót xa. Bình thường cô  là  dễ xúc động, giờ thấy Bảo Châu đáng thương thế , cô càng  nỡ mở miệng hỏi han gì thêm. Lúc , điều quan trọng nhất là để cô bé  nghỉ ngơi.
"Bảo Châu, đừng  gì nữa. Em ngủ một giấc , đừng nghĩ ngợi gì cả."
Trời bên ngoài  tối đen. Sau một ngày đầy biến cố, ai cũng thấm mệt.
Tần Thành  xung quanh, cảm thấy áy náy khi cả gia đình  vì chuyện của con gái  mà vất vả đến giờ . Ông  cúi đầu, giọng trầm xuống:
"Anh cả, chị dâu, Chiêu Chiêu, Lục Trầm… Nếu    , con bé nhà em e rằng   còn nữa. Ân tình , em sẽ luôn ghi nhớ."
Ông  ngập ngừng   tiếp: "Trời cũng  còn sớm,   về nghỉ ngơi . Em ở  trông con bé."
 đúng lúc , Bảo Châu bất ngờ vươn tay, nắm lấy cổ tay Tần Chiêu Chiêu.
Mộng Vân Thường
"Chị, chị  thể ở  với em ?" Giọng cô bé nhỏ nhẹ, gần như là van nài.
Tần Thành vội vàng chen : "Ngày mai Chiêu Chiêu còn   ,  thể ở  với con ."
 Bảo Châu vẫn  Chiêu Chiêu, ánh mắt chứa đầy mong đợi. "Em chỉ  chị ở bên em thôi, em   phiền chị lâu …"
Tần Chiêu Chiêu mỉm , nhẹ nhàng gật đầu. "Được, chị ở  với em."
Nghe cô đồng ý, gương mặt nhợt nhạt của Bảo Châu khẽ nở một nụ  yếu ớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1219.html.]
Tần Chiêu Chiêu  sang Lục Trầm: "Anh đưa bố  với chú hai về ,  cũng  cần   nữa . Ngày mai em tự đến cơ quan."
Lục Trầm gật đầu: "Em  ăn gì đúng ? Lát nữa về  bảo   chút đồ ăn,  mang đến cho em với Bảo Châu."
Tần Chiêu Chiêu chợt nhận   quả thật  ăn gì từ chiều, giờ  đói cồn cào. "Được.  Bảo Châu chỉ ăn  đồ lỏng, bảo  nấu chút cháo thật nhừ nhé."
Trước khi rời , Lý Lệ Hoa dặn dò thêm: "Chiêu Chiêu, buồn ngủ quá thì cứ  giường bên cạnh nghỉ một lát. Để lát nữa Lục Trầm mang thêm chăn mỏng cho con."
Bây giờ  là giữa tháng Chín, ban ngày vẫn còn nóng nhưng đêm đến  se lạnh, vẫn cần một tấm chăn để giữ ấm.
...
Trên đường về, Tần Thành đột nhiên nhớ  một chuyện—Thảo Hoa  hề xuất hiện ở bệnh viện. Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng ông  bùng lên dữ dội.
Người phụ nữ đó  xứng đáng  !
Dù ông   rõ Thảo Hoa  bao giờ quan tâm đến con gái, nhưng   suýt chút nữa Bảo Châu mất mạng,  mà bà  vẫn thờ ơ như   chuyện gì?
Chuyện  nhất định  uẩn khúc. Việc Bảo Châu tự tử chắc chắn  liên quan đến bà .  bây giờ, con bé còn quá yếu,  hỏi cũng  chắc   . Dù , Tần Chiêu Chiêu ở  bên cạnh, sớm muộn gì cũng   sự thật.
Ngày mai, nhất định ông   gặp Thảo Hoa để hỏi cho  lẽ. Rốt cuộc bà    gì khiến con gái  đau khổ đến mức ?
...
Lục Trầm lái xe đưa   về. Trọ của Bảo Châu  cùng hướng với nhà bố  Tần Chiêu Chiêu, nên khi đến đầu ngõ, Tần Thành bảo  dừng xe .
Tần Trung lo lắng, sợ Tần Thành nóng giận  chuyện bốc đồng, bèn khuyên nhủ: "Đừng hành động thiếu suy nghĩ. Chú còn Tiểu Bảo nữa,  thể manh động . Anh tin chú   nên  gì."
Tần Thành hít một  sâu, gật đầu: "Em  ,   cần lo."
Dứt lời, ông  mở cửa xe, sải bước  thẳng  con hẻm nhỏ tối om.
Lục Trầm  theo bóng lưng chú hai,  sang hỏi: "Mình  cần xuống xem thế nào  bố?"
Tần Trung lắc đầu: "Không cần. Chúng  về nhà  chút đồ ăn cho Chiêu Chiêu với Bảo Châu  . Để hai đứa  sức mà nghỉ ngơi."