Bảo Châu cắn chặt môi.
"Người đó là một ông chủ thầu. Ông  hơn 30 tuổi, từng  vợ nhưng vợ mất . Ông  còn  một đứa con riêng..."
Tần Chiêu Chiêu bàng hoàng:
"Cái gì? Em mới  mười sáu tuổi! Sao  em  thể  ?"
Bảo Châu bật , nhưng nụ  đầy cay đắng.
"Với bà , em là con gái ruột, nhưng  bao giờ quan trọng bằng gia đình ."
Mộng Vân Thường
Cô ngẩng đầu lên, mắt ngấn nước.
"Chị  ? Con chó nhà  em còn  bà  thương hơn cả em."
Lòng Tần Chiêu Chiêu thắt .
"Mẹ em  nhận của ông  ba ngàn đồng sính lễ. Sau đó, bà  quỳ xuống  mặt em,  lóc cầu xin, ép em  gả .
Bà  ... nếu em  đồng ý, bà  sẽ c.h.ế.t ngay  mặt em."
Tần Chiêu Chiêu c.h.ế.t lặng.
Không ai  thể ngờ, một    dùng đến cách  để ép con gái  lấy chồng.
Tức giận đến run rẩy, cô bật thốt:
"Mẹ em điên  ? Em đưa hết tiền lương mỗi tháng cho bà ,  mà bà  vẫn  hài lòng? Sao  thể nhẫn tâm bán rẻ em như thế?"
Bảo Châu im lặng một lúc,  nhẹ giọng :
"Vì tiền. Với bà , tiền quan trọng hơn tất cả. Và ông chủ thầu đó  tiền..."
Cô , nụ  mang theo sự tuyệt vọng đến cùng cực.
"Vậy nên... bà   bán em ."
Dưới ánh đèn bệnh viện vàng vọt, đôi mắt sưng đỏ của Bảo Châu vẫn còn đọng  những giọt nước mắt  khô. Cô bé cúi đầu, giọng nghẹn :
"Em  đồng ý, bảo  đem trả  tiền."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1221.html.]
"Bà   tiền  còn nữa,  em thua cờ b.ạ.c một khoản lớn, chủ nợ  tìm đến tận nhà."
"Nếu  trả thì chúng sẽ lấy căn nhà mới xây của  em, cùng với cả một ngón tay của  ."
Cô bé siết chặt góc chăn, móng tay cắm sâu  lớp vải mỏng.
"Cậu em tìm đến , nhờ bà  trả nợ giúp. Mẹ  nghĩ nhiều mà đánh chủ ý lên  em. Bà  định gả em , lấy tiền sính lễ để trả nợ cờ b.ạ.c cho ."
"Mẹ quỳ xuống  mặt em, cầu xin em giúp bà . Còn   đàn ông đó tuy lớn tuổi nhưng nhà giàu, em lấy ông  sẽ  sung sướng,   lo cơm áo gạo tiền."
Tần Chiêu Chiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y cô bé, cảm giác lạnh buốt truyền đến từ đôi bàn tay bé nhỏ đang run rẩy.
"Em  đồng ý. Chẳng  bà  lấy từ   một chai thuốc trừ sâu, dọa sẽ uống ngay  mặt em."
"Em  thể  bà   , dù  cũng là  em."
Giọng Bảo Châu dần vỡ vụn:
"Bà   thể tàn nhẫn với con gái, nhưng em  thể nhẫn tâm với bà  như ."
"Em   gả cho  đàn ông đó, cũng     c.h.ế.t ngay  mắt ."
"Chỉ  chết, em mới  giải thoát."
Cô bé bật  nức nở, từng câu từng chữ như lưỡi d.a.o khứa  lòng  .
"Thật   khi chết, em  gặp chị một . Chị  mang đến sự ấm áp, giống như hình ảnh một   mà em luôn tưởng tượng. Không chỉ giúp em giải quyết những khó khăn trong cuộc sống, lắng  em tâm sự những chuyện buồn, mà còn dạy em những đạo lý  ."
"Từ chị, em cảm nhận  sự quan tâm  nay  từng ."
" em  dám gặp chị, vì sợ  khi gặp , bản   đủ can đảm để c.h.ế.t nữa."
Từng chữ cuối cùng bật  trong tiếng nấc nghẹn.
Tần Chiêu Chiêu cảm giác lồng n.g.ự.c  thắt , đau đớn đến mức chẳng thốt nổi lời nào. Cô lớn lên trong một gia đình đầy ắp yêu thương,  cha  bao bọc chở che. Cô  từng  đối mặt với một cuộc sống  ràng buộc bởi sự tuyệt vọng như .
Cô vươn tay ôm lấy Bảo Châu, vỗ nhẹ lên lưng cô bé, giọng trầm ấm:
"Đồ ngốc, vì  em   với chị?"
"Nếu em  tin tưởng chị, em   rằng chị sẽ  bao giờ để em  gả cho  đàn ông đó."