ngoài dự đoán của bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Châu  hề  chút d.a.o động nào. Cô bé im lặng một lúc lâu,  đó mới lạnh nhạt mở miệng:
"Con  tin  nữa."
Giọng điệu của cô bé  lớn, nhưng từng chữ từng chữ  vô cùng rõ ràng.
"Con  trả mạng cho  một  , từ nay  nợ gì  nữa.
Mẹ  , con    thấy ."
Thảo Hoa sửng sốt, hoảng hốt tiến lên một bước, giọng run run:
"Bảo Châu,  con  thể  chuyện với  như ? Con là mạng sống của  mà! Không  con,   thể sống !"
Bảo Châu ngước mắt, ánh  lạnh băng khiến Thảo Hoa giật .
"Con   mạng sống của . Nhà ngoại mới là mạng sống của .
Vì để cho đám  đó sống sung sướng hơn,  thà dùng mạng sống của con để đổi lấy cuộc sống   cho họ.
Mẹ   bọn họ mới  thể sống .
Vậy nên,   . Bảo họ đưa  về."
Lời  của Bảo Châu giống như một cây d.a.o sắc bén, cắt đứt   mối quan hệ giữa hai  con.
Tần Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm. Sự phản kháng của Bảo Châu khiến cô cảm thấy hả hê. Cô thích  thấy cô bé mạnh mẽ như thế  hơn.
Thảo Hoa  chôn chân tại chỗ, sắc mặt tái nhợt. Bà   thể tin  con gái    thể   những lời tuyệt tình đến thế.
Không thể nào!
Bà  chắc chắn rằng    tẩy não Bảo Châu. Nhất định là Tần Chiêu Chiêu và đám  nhà nội  ép con gái bà   như !
"Bảo Châu,   con  thực sự nghĩ như . Có  nhà nội ép con  thế ?
Con đừng  lời bọn họ!"
Bảo Châu chậm rãi lắc đầu:
"Mẹ đừng tự lừa dối  nữa.
Mẹ tự  những gì con  đều là thật.
Không ai ép con  những lời , tất cả đều là suy nghĩ thật lòng của con."
Cô bé  thẳng  mắt  , giọng  bình tĩnh đến mức đáng sợ:
"Con     áp bức nữa.
Nếu trong lòng  vẫn còn một chút tình cảm nào dành cho con, xin  hãy buông tha cho con."
"Câm miệng!"
Bố của Thảo Hoa rống lên, khuôn mặt già nua méo mó vì tức giận.
"Mày đúng là con gái bất hiếu! Nếu mày  c.h.ế.t vì  mày, cũng là đáng đời!"
Ông  giơ tay chỉ thẳng  mặt Bảo Châu, gằn giọng:
"Mẹ mày  mang nặng đẻ đau sinh  mày! Bà  mãi mãi là  của mày!
Muốn cắt đứt quan hệ ? Đừng  hòng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1230.html.]
Mau về với bọn tao!"
Dứt lời, ông  đột nhiên vung tay đẩy mạnh Tần Thành sang một bên, lao lên chụp lấy Bảo Châu!
Tần Thành  ngờ ông cụ  bất ngờ  tay,  kịp phòng , ngã nhào xuống đất.
Tần Trung  gần Tần Chiêu Chiêu,  cách  xa,  kịp phản ứng.
Chỉ trong tích tắc, Bảo Châu   ông cụ tóm gọn!
Bố của Thảo Hoa dù  ngoài năm mươi nhưng  thể vẫn cường tráng, sức lực  hề yếu. Ông  túm chặt cánh tay Bảo Châu, kéo cô bé loạng choạng  về phía cửa.
"Thảo Hoa! Mau kéo nó !"
Thảo Hoa lập tức lao tới, giữ c.h.ặ.t t.a.y còn  của Bảo Châu,  lôi cô bé rời khỏi đây.
 bọn họ  kịp bước  ngoài thì—
"Rầm!"
Tần Thành bật dậy, lập tức sập chặt cửa .
Cùng lúc đó, Tần Trung   chặn ngay lối .
Thấy đường thoát  chặn kín, cả hai cha con Thảo Hoa đều khựng , nhưng tay vẫn  chịu buông Bảo Châu.
Bố của Thảo Hoa nghiến răng, quắc mắt  Tần Thành và Tần Trung, giọng điệu hung dữ:
Mộng Vân Thường
"Các  mau tránh ! Hôm nay chúng  nhất định  đưa Bảo Châu !
Ai dám cản ,  liều mạng với  đó!"
Tần Chiêu Chiêu  một bên, đột nhiên  lạnh:
"Hôm nay ông  thả Bảo Châu  cũng  .
Vậy cứ chuẩn  tinh thần mà chờ con trai ông  tù ."
Lời  của cô khiến Thảo Hoa và bố bà  đều sửng sốt.
Bọn họ đồng loạt  đầu  cô,  hiểu cô  ý gì.
"Cô  linh tinh gì đấy?! Con trai      tù?!"
Tần Chiêu Chiêu chậm rãi bước tới, ánh mắt sắc bén:
"Bây giờ nhà nước đang nghiêm trị mê tín dị đoan và cờ bạc, khẩu hiệu còn dán khắp nơi, chắc   đều thấy  chứ?
Con trai ông cờ bạc, nợ nần chồng chất.
Con gái ông vì trả nợ cho nó, nhẫn tâm bán con gái ruột  thành niên của  cho một lão già.
Kết quả, Bảo Châu  bức ép đến mức  tự tử.
Các  chẳng những  quan tâm đến con bé sống c.h.ế.t  , còn ngang nhiên kéo bè kéo lũ đến đây bắt !"
Giọng cô mỗi lúc một lạnh hơn:
"Con trai ông cờ bạc, con gái ông buôn , hai  già các   ngang nhiên xông  nhà dân,  coi pháp luật  gì mà cướp .
Bây giờ  sẽ báo cảnh sát.
Cứ chờ cả nhà các   tù !"