Sắc mặt ông cụ tái mét như gan heo, tay run rẩy siết chặt bản thỏa thuận. Cảm giác tức giận như một ngọn lửa thiêu đốt trong lồng ngực, nhưng ông vẫn cố gắng đè nén, giọng khàn đặc:
"Chuyện thể tuyệt tình như ! Dù gì Thảo Hoa cũng là ruột của Bảo Châu. Cô như thế chẳng khác gì cắt đứt tình mẫu tử. Sau , sinh lão bệnh tử của Thảo Hoa đều liên quan đến nó nữa. Cô sợ đời chỉ trích ?"
"Con sợ." Giọng Bảo Châu bình tĩnh nhưng kiên quyết, chút do dự.
"Mày..."
Một câu chặn đường lui của ông cụ.
Cả ba nhà đẻ Thảo Hoa đều tức giận đến run , nhưng chẳng thể gì .
Tần Chiêu Chiêu bộ dạng của họ, nhếch môi nhạt:
"Các cứ suy nghĩ kỹ . Nếu đồng ý ký tên, thì chuyện coi như xong. Còn nếu ký... cứ chờ hậu quả tiếp theo. Nhắc nữa, ký ký, chúng cũng chẳng cả."
Nói xong, cô sang bố và chú hai thản nhiên :
"Bố, chú hai, Bảo Châu, bên ngoài nóng như , chúng nhà cho mát ."
Cô dẫn đầu bước trong, để mặc ba họ giữa sân với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ông cụ nhăn mặt thở dài:
"Tụi nó nắm nhược điểm của , ký cũng ."
"Không !" Thảo Hoa lập tức phản đối, giọng đầy lo lắng. "Nếu ký thì con ? Tiền của Bảo Châu con đưa hết cho em trai để trả nợ. Giờ con lấy gì để trả cho ông chủ thầu? Không trả , ông kiện con lừa đảo, con cũng tù! Không, con đồng ý ký!"
Hai vợ chồng ông cụ , sắc mặt đầy căng thẳng.
Bà cụ cau mày: "Ký thì cứu con trai, ký thì cứu con gái. Hôm nay nhất định chọn một ."
Câu khiến Thảo Hoa nghẹn lời.
Trong lòng bà bỗng nhiên trào dâng một cảm giác uất ức khó chịu. Dù từ nhỏ em trai quan trọng hơn , nhưng khi đối diện với sự lựa chọn , bà vẫn cam lòng. Cả đời bà tận tụy vì nhà đẻ, đến khi gặp nạn chính họ đẩy ngoài.
Bà hít sâu, giọng nghèn nghẹn:
"Vậy còn con thì ?"
Ông cụ trừng mắt bà :
"Con xem, bố đây?"
"Các quá đáng lắm!" Bà bật . "Bao năm nay con trả giá tất cả vì nhà . Cuối cùng bố vẫn chọn em trai mà vứt bỏ con ? Rốt cuộc trong mắt các , con là cái gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1232.html.]
Bà cụ vội liếc chồng, đó nhẹ giọng dỗ dành con gái:
"Thảo Hoa, đừng kích động như . Không nghiêm trọng như con nghĩ . Chúng về nhà bàn bạc xem cách nào trả tiền cho ông chủ thầu . Thằng út là em trai con, nó nỡ để con gặp nạn ."
Mộng Vân Thường
Nghe , trong lòng Thảo Hoa chút an ủi. Bà lau nước mắt, gật đầu:
"Chỉ cần cả nhà chịu giúp đỡ, con cũng thấy dễ chịu hơn ."
"Không chỉ cắt đứt quan hệ với một đứa con gái thôi ?" Bà cụ nhạt. "Con chỉ mỗi nó là . Con còn bố , em trai, em dâu, cả cháu trai và cháu gái nữa. Ai cũng là của con."
Thảo Hoa , trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Mẹ đúng, bà vẫn còn cả gia đình nhà đẻ chỗ dựa.
Duy chỉ một điều khiến bà cam tâm—nuôi Bảo Châu lớn đến từng , cuối cùng chẳng nhận lợi lộc gì từ nó.
Mọi thứ đều rơi tay Tần Thành.
Nghĩ đến đó, bà nghiến răng đầy căm hận.
Bà cụ cũng lắc đầu thở dài:
"Đều tại thằng út nên ! Cờ bạc thua đến nỗi nắm thóp. Nếu , để cho đám nhà Tần Thành chiếm lợi thế? Sao con chịu ấm ức như ?"
Lời đầy thương hại của bà cụ càng khiến Thảo Hoa thấy uất nghẹn.
bây giờ, bà còn thể gì?
"Mẹ, con trách em trai con. Vì nó, cái gì con cũng nguyện ý."
Bà cụ khẽ nở nụ , gật đầu dứt khoát. "Vậy chúng ký bản thỏa thuận ."
Thỏa thuận cắt đứt quan hệ ký nhanh chóng, chỉ cần ấn dấu vân tay là xong.
Tần Chiêu Chiêu cầm bản thỏa thuận, ánh mắt bình thản. "Còn một chuyện nữa, bà cùng chúng đến phòng công chứng để thủ tục xác nhận. Có như , thứ mới thực sự chấm dứt ."
Thảo Hoa ký , công chứng cũng chẳng quan trọng. Chỉ mất thêm chút thời gian mà thôi.
Ba cùng đến phòng công chứng, tất thủ tục. Sau đó, họ vội vã lên xe lừa trở về.
Trên đường , ai một lời nào.
Thảo Hoa xe, ánh mắt trống rỗng, buồn để ý đến những ánh xung quanh.
Ba nghìn đồng, tiền nhỏ.