Ông cụ trừng mắt  con trai, giọng đầy bực tức:
"Người  lấy chuyện con đánh bạc  để uy hiếp. Không ký tên, bọn họ sẽ báo cảnh sát, tố cáo con tụ tập cờ bạc. Con tưởng bố   ký lắm ? Chẳng  do con gây họa  ? Nếu con  sa  cờ b.ạ.c thì  gì  những chuyện ! Giờ còn dám chất vấn bố ?"
Tạ Lỗi  quát cho một trận, cả  lập tức ỉu xìu. Hắn lẩm bẩm:
"   họ  chuyện con đánh bạc?"
Bà cụ liếc  một cái, thở dài:
"Bảo Châu  chị nó lấy tiền sính lễ trả nợ cho con. Chắc con bé  ."
Chu Linh Linh hừ lạnh, kéo dài giọng đầy mỉa mai:
"Chị,  chị   kể hết cho Bảo Châu? Lúc đầu em  bảo , đừng để nó ! Phải để nó với ông chủ thầu gạo nấu thành cơm  ,  chuyện tự nhiên thành công,  cần  đối phó với bao nhiêu rắc rối  .
Vậy mà chị cứ khăng khăng cho rằng nó ngoan ngoãn,  lời nhất. Bây giờ thì  ,  chỉ đòi c.h.ế.t mà còn đoạn tuyệt quan hệ với chị luôn.
Chị đừng trách em  khó , tất cả là do chị tự chuốc lấy!"
"Câm miệng!" Tạ Lỗi liếc cô  một cái, giọng đầy khó chịu.
Chu Linh Linh hậm hực nhưng  dám  thêm.
"Chị, bây giờ  chuyện  thành  như , trong nhà cũng  còn một xu. Tiếp theo    đây?"
Thảo Hoa cắn môi, trong lòng đầy chua xót. Bà  định nhắc đến căn nhà —để xây xong nó, bà   bỏ  gần 1.800 đồng, chỉ còn 200 đồng là của bố . Nếu đem căn nhà  thế chấp,  thể lấy  hai nghìn đồng. Phần còn , chỉ cần vay mượn họ hàng một chút là  thể đủ.
  Chu Linh Linh ở đây, bà   tiện  , chỉ đành  sang  bố   cầu cứu.
Bà cụ lắc đầu, thở dài:
"Con  bố   gì? Bố  cũng   tiền. Trong nhà, thứ duy nhất  giá trị chính là căn nhà ..."
Lời bà cụ  dứt, Chu Linh Linh  nhảy dựng lên, giọng chua ngoa:
"Không ! Đừng  ai mơ đụng đến căn nhà ! Nó để dành cho con trai con lấy vợ! Nếu đem  thế chấp cho chị , em là  đầu tiên  đồng ý!
Mặc dù chị bỏ nhiều tiền  xây nhà, nhưng tất cả đều là chị tự nguyện,  ai ép chị ?
Chị cả, nếu chị  em và em trai chị sống  thì đừng  nghĩ đến căn nhà . Bằng , em và Tạ Lỗi chỉ còn cách chia tay, gia đình  cũng tan nát luôn!"
Thảo Hoa  chằm chằm  đứa em trai mà  thương yêu nhất, trong lòng tràn ngập thất vọng.
Bà  nghẹn ngào hỏi:
"Tạ Lỗi, em cũng nghĩ giống Linh Linh ?"
Tạ Lỗi cúi đầu,  dám  thẳng  chị gái. Hắn  căn nhà  quan trọng thế nào với . Nếu mất nó, cả gia đình sẽ  còn chỗ nào để nương tựa nữa.
Hắn cắn răng:
"Chị, em   giúp chị, chị bảo em  gì cũng .  chị  nghĩ đến , nếu căn nhà  mất ,     đường sống thì ?
Chị nỡ  bố , em, vợ em, cả hai đứa nhỏ của em   chỗ dung  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/1234.html.]
Ngực Thảo Hoa thắt , đau đến khó thở. Bà  run giọng:
"Vậy  ai nghĩ đến chị ? Chị  trả  tiền lớn như  bằng cách nào?
Không trả  tiền, ông chủ thầu chắc chắn sẽ  bỏ qua cho chị. Hắn  thể kiện chị  tòa, bắt chị   tù đấy!"
Chỉ cần nghĩ đến cảnh    tù, bà   sợ đến phát run.
Chu Linh Linh bỗng nhiên bật , giọng điệu nhẹ bẫng:
"Chị, lời sắp   thể chị  thích , nhưng em vẫn   thôi.
Người bình thường dù   quần quật mười năm cũng  chắc kiếm  ba nghìn đồng. Nếu  tù  thể trừ nợ thì cũng chẳng  cả.
Em   trong đó  cơm ăn,  chỗ ngủ, còn  cả tivi để xem.
Chị yên tâm , đợi chị  tù,  con em với Tạ Lỗi, cháu trai, cháu gái chị sẽ đối xử thật  với chị.
Chờ chị già , con trai con gái em sẽ phụng dưỡng chị mà!"
Thảo Hoa c.h.ế.t lặng,  chằm chằm  cô .
Đây là gia đình mà bà   hi sinh cả đời để bảo vệ ?
Thảo Hoa  thể tin nổi, em dâu    thể thốt  những lời cay độc như thế.
Bà  trừng mắt  Chu Linh Linh, cả  run lên vì tức giận. " đối xử với cô  từng tệ bạc. Bao năm qua, chỉ cần cô mở miệng,   bao giờ từ chối.
Hoàn cảnh của  bây giờ là vì ai? Còn   vì gia đình  ?
Cô  giúp  thì thôi,  ngờ    mấy lời vô lương tâm như ! Cô  còn là  ?"
Đây là  đầu tiên trong nhiều năm, bà  dùng giọng điệu gay gắt như  với em dâu. Sự phẫn nộ trong lòng dâng trào,  thể kìm nén thêm  nữa.
Chu Linh Linh  hề nao núng, nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng. "Chị cả, chị đừng  thế.
Những năm qua, chị giúp đỡ em trai chị, điều đó chẳng liên quan gì đến em.
Mộng Vân Thường
Chị gửi tiền, mua đồ, lo quần áo cho cháu, thậm chí góp tiền xây nhà – tất cả đều vì cái nhà họ Tạ ,   vì em?
Mấy bộ quần áo chị từng mua cho em, em cũng chẳng bạc đãi chị.
Chị nhớ  xem,  nào chị đến, em  tiếp đón chị bằng mâm cơm đầy đủ?
Nói cho rõ ràng, em  nợ chị cái gì cả!"
Nghe những lời đó, Thảo Hoa tức đến phát .
Bà   sang  bố  và em trai, giọng nghẹn . "Bố , Tạ Lỗi, các  cũng  thấy  đấy!
 còn   gì nó, chính con sói mắt trắng    đẩy   tù!"
Tạ Lỗi  ngờ vợ    thể   những lời .
Hắn trừng mắt  Chu Linh Linh, giọng đầy tức giận. "Cô  ăn đòn  ? Sao cô dám  chuyện với chị  như ?"