Trương Mỹ Phượng  khẽ, nhưng ánh mắt vẫn đượm nỗi lo: "Chị cũng  , nhưng mà… mỗi khi     nhiệm vụ, chị   thể kiềm chế  suy nghĩ của . Lúc nào cũng sợ   xảy  chuyện. Có những đêm chị hối hận vì  lấy một quân nhân, để  ngày ngày  sống trong lo sợ.  đến khi   bình an trở về, chị  thấy chẳng còn gì quan trọng nữa. Người đàn ông  mới là quan trọng nhất."
Tần Chiêu Chiêu  chị, khẽ mỉm : "Thật , em  ngưỡng mộ hai  chị. Hai  luôn nghĩ đến , yêu thương , chỉ cần  cũng thấy hạnh phúc ."
Trương Mỹ Phượng bật , ánh mắt đầy ẩn ý: "Em đúng là   quý phúc mà. Chẳng  hôm qua doanh trưởng Lục  cõng em suốt gần hai tiếng  núi ? Hai  trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một cặp. Em chỉ cần sống hòa hợp với  , chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn chị nhiều."
Tần Chiêu Chiêu sững ,   trừ  đáp.
Hai  cứ thế trò chuyện, mãi cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến.
Lúc Tần Chiêu Chiêu  đồng hồ,  gần hai giờ sáng. Cô ngáp một cái,   dậy tạm biệt Trương Mỹ Phượng, trở về phòng ngủ.
Sáng hôm , Tần Chiêu Chiêu ngủ muộn hơn thường lệ. Khi cô dụi mắt  dậy,   ê ẩm, đến mức  chậm rãi  lên vì cơ thể đau nhức.
Thân thể của nguyên chủ vốn  yếu đuối, từ  đến nay chỉ quen ăn với ngủ,  bao giờ   việc nặng nhọc. Vậy nên,  một ngày leo núi, chạy trốn mệt nhoài, cơ thể cô   đẩy đến giới hạn. Hôm nay đau nhức khắp  cũng là điều dễ hiểu.
Dù , cô vẫn cố gắng chịu đựng, bước xuống giường. Cô  đến phòng Lục Trầm xem   về nhà tối qua .
Mỗi bước  đều khiến cô nhăn mặt vì đau, hai chân nặng như đeo đá.   khi   một lúc, cảm giác căng cứng cũng dịu bớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/140.html.]
Khi đến cửa phòng Lục Trầm, cô đẩy nhẹ cửa . Bên trong trống , giường chiếu   xếp gọn gàng. Rõ ràng,  cả đêm  về.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi bất an. Liệu  chuyện gì  xảy ?
Mộng Vân Thường
Cố gạt bỏ suy nghĩ lo lắng, Tần Chiêu Chiêu  rửa mặt,  hâm nóng đồ ăn từ tối qua  bữa sáng. Sau đó, cô mang quần áo bẩn  giặt sạch, phơi lên dây trong sân.
Xong xuôi, cô quyết định  đến nhà Trương Mỹ Phượng.  khi đến nơi, cô phát hiện cửa  khóa,   ai ở nhà.
"Sáng sớm thế , chị   thể    nhỉ?"
Cô đang định  về thì thấy Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo từ khu ngoài trở về. Hướng đó dẫn về phía doanh trại,  cần đoán cũng  chị   đến đó để hỏi thăm tin tức.
Cô vội bước tới:
"Chị dâu, chị  đến doanh trại  ?"
Trương Mỹ Phượng bế Tiểu Bảo, thở hồng hộc, sắc mặt đầy căng thẳng:
"Chị đến hỏi thăm,   tối qua  chín giờ, Đại Hải  về nhà một lát,  đó  cùng đồng đội rời . Đến giờ vẫn   tin tức gì."
Nhìn quầng thâm  mắt Trương Mỹ Phượng, Tần Chiêu Chiêu  chị  gần như  ngủ chút nào kể từ khi cô về lúc hai giờ sáng.