Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Chiêu Chiêu gật đầu đồng ý, gọi hai chiến sĩ trẻ cùng về nhà lấy thêm ghế và bát đũa. Hai lính vui vẻ nhận lời, nhanh chóng theo cô trở về.
Nhà của Tần Chiêu Chiêu nhỏ nhắn nhưng gọn gàng, sân vuông vức, sạch sẽ. Trên dây phơi quần áo, vài bộ đồ giặt sạch, phơi ngay ngắn. Khi bước bếp, họ càng ngạc nhiên hơn. Mọi thứ đều lau dọn cẩn thận, chiếc vung gỗ sáng bóng, hề dính chút dầu mỡ nào.
Trước đó, họ từng những lời đồn rằng nhà của Tần Chiêu Chiêu bẩn thỉu, rác chất thành đống, nhưng rõ ràng đó chỉ là những lời bịa đặt vô căn cứ. Những gì họ thấy trái ngược.
Cô nhanh chóng gom góp tất cả vật dụng cần thiết: hai chiếc ghế gỗ lớn, một cái ghế tựa, hai ghế nhỏ, cùng bốn bộ bát đũa. Khi giỏ rau, cô chợt nhớ một nắm rau diếp cá hái lúc sáng. Vì Trương Mỹ Phượng thích loại rau nên cô để riêng .
Tần Chiêu Chiêu chợt nảy ý định món gỏi rau diếp cá, ăn kèm với bánh bao chắc hẳn sẽ ngon. Cô sang hỏi hai chiến sĩ:
"Các thích ăn rau diếp cá ?"
Một lập tức sáng mắt lên: " thích lắm! Ở quê , rau diếp cá là món ăn quen thuộc, nhưng từ khi quân đội, hầu như cơ hội ăn nữa."
Người còn cũng hào hứng: " cũng thích!"
Thấy , Tần Chiêu Chiêu vui vẻ cầm nắm rau lên, : "Vậy thì quá, sẽ món cho các !"
Mộng Vân Thường
Nói , cô cùng hai chiến sĩ mang đồ nhà Trương Mỹ Phượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/145.html.]
Khi bước bếp, cô đặt bát đũa xuống và : "Em mang hết bát đũa trong nhà tới , chắc là đủ dùng chứ?"
Trương Mỹ Phượng qua đáp: "Đủ , thiếu gì ."
Phương Mai tò mò nắm rau tay Tần Chiêu Chiêu, cau mày hỏi: "Cô cầm gì thế? Trông giống... rễ lau sậy ?"
Người miền Bắc quen ăn rau diếp cá, Phương Mai cũng là miền Bắc, nhận loại rau cũng là điều dễ hiểu.
Tần Chiêu Chiêu mỉm : "Đây là rau diếp cá, còn gọi là cỏ xương sông. định trộn gỏi ăn kèm với bánh bao."
Phương Mai tròn mắt ngạc nhiên: " đến bao giờ! Ở quê chẳng ai ăn thứ cả. Nó ngon ?"
"Ngon lắm!"
Phương Mai vẫn hoài nghi: "Thật ? Lát nữa thử mới . Mỹ Phượng, chị ăn bao giờ ?"
Trương Mỹ Phượng tủm tỉm : "Người thích thì bảo nó ngon nhất trần đời, nhưng ai ăn thì chỉ bỏ chạy ngay. Chị thuộc kiểu thứ hai, thể ăn nổi."
Phương Mai càng tò mò hơn: "Vậy vị nó thế nào?"