Hôm , Tần Chiêu Chiêu ăn sáng xong,  cùng Trương Mỹ Phượng lên đường  thành phố.
Trên đường, họ gặp vài  dân trong núi cũng đang   thành. Hai   bộ hơn nửa tiếng mới  đến bên ngoài.
Người bên ngoài núi rõ ràng đông đúc hơn nhiều. Trương Mỹ Phượng chỉ về phía , nơi  khá đông  đang  chờ:
"Chờ xe ở chỗ đó."
Hai   đợi  hơn mười phút thì xe buýt tới.
Sau khi lên xe tìm chỗ , nhân viên bán vé bắt đầu  lượt thu tiền.
Tần Chiêu Chiêu định lấy tiền  trả, nhưng Trương Mỹ Phượng  giữ tay cô ,  nhỏ:
"Chị  sẵn vé . Đều do đơn vị phát,  tốn tiền ."
"Đơn vị còn phát cả vé xe ? Sao em   nhỉ?"
"Em mới đến   một tháng. Bọn chị nhận từ đầu năm, lúc đó em còn  tới mà."
Nói , Trương Mỹ Phượng lấy vé  đưa cho nhân viên bán vé.
Con đường  thành  đá gồ ghề, xe chạy lắc lư khá nhiều.
Ngồi cùng hàng ghế với họ là một  phụ nữ  ba mươi tuổi, dẫn theo một  bé chừng bốn, năm tuổi. Nhìn trang phục của hai  con, rõ ràng họ là dân thành phố.
Cậu bé đang cầm một quả táo,  ăn  nghịch ngợm, lắc lư đầu qua ,  chịu  yên.
Tiểu Bảo nép trong lòng , ánh mắt chăm chăm   quả táo  tay  bé , thỉnh thoảng còn nuốt nước miếng.
Thời kỳ , vật chất  khan hiếm, một cân táo  giá  nhỏ,  tiền  chắc  mua . Những gia đình  trái cây để ăn chắc chắn thuộc diện khá giả.
Thấy Tiểu Bảo   chằm chằm,  bé  càng cố tình trêu chọc, đưa quả táo   mặt Tiểu Bảo, lắc lư qua ,  đủ trò để khiêu khích.
Tiểu Bảo kéo áo , lí nhí :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/147.html.]
"Mẹ ơi, con cũng  ăn táo."
Tần Chiêu Chiêu  thấy,  theo hướng Tiểu Bảo chỉ.
Cậu bé  vẫn tiếp tục trêu tức Tiểu Bảo, vẻ mặt đắc ý. Hành động đó khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô cúi xuống, khẽ  với Tiểu Bảo:
"Đợi đến thành phố, thím sẽ mua táo cho con ăn,  ?"
Mộng Vân Thường
Đôi mắt Tiểu Bảo tròn xoe, ngoan ngoãn gật đầu:
"Dạ,  ạ."
Trương Mỹ Phượng cũng xoa nhẹ má con trai,  bảo:
"Mỗi    ngoài, chị đều mang theo ít đồ ăn vặt cho nó.  trời nóng quá, hai tháng nay    cả. Thằng bé cũng thèm ."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu:
"Vậy   mua nhiều một chút mang về."
Không ngờ  bé   thấy họ   liền  khẩy:
"Táo đắt lắm đó, mấy   mua nổi ?"
Mẹ  bé cũng  thấy, nhưng  hề ngăn con, chỉ liếc mắt một cái  im lặng.
Cậu bé thấy   phản ứng gì, càng  đà, cắn một miếng táo  bỗng nhiên ném về phía Tiểu Bảo, miệng  cợt:
"Cho mày nếm thử một miếng !"
Quả táo bay tới, trúng   Tần Chiêu Chiêu.
Người phụ nữ   thấy tất cả nhưng vẫn   gì, chỉ hờ hững hất tay con trai một cái như thể đó là chuyện chẳng đáng bận tâm.
Cô nhếch môi  nhạt.  là "Đằng  một đứa trẻ hư luôn  một phụ  tệ" – câu   quả  sai chút nào.