Trương Mỹ Phượng vội giật , nghiêm túc : “Đừng vứt! Đây là công sức em hái về đấy. Kỷ tử là dược liệu quý, cho sức khỏe.”
Thấy vợ hôm nay chút khác lạ, Lý Đại Hải liền nheo mắt cô đầy nghi ngờ: “Anh bệnh gì , sức khỏe lắm. Sao tự dưng bắt uống thuốc? Mà em ai ?”
“Hôm nay em mang bánh qua cho Tiểu Tần, thấy nhà cô phơi nhiều kỷ tử. Em tò mò hỏi thì cô đây là dược liệu, ăn thường xuyên tác dụng bổ thận, tráng dương.”
Mộng Vân Thường
Hai chữ cuối cùng, Trương Mỹ Phượng hạ giọng khẽ như tiếng thì thầm.
Ban đầu, Lý Đại Hải tin Tần Chiêu Chiêu về y thuật. vợ kể ngày nào cũng kể cô giỏi thế nào, thêm chuyện răng lợi của Tiểu Bảo dạo gần đây cũng hơn, dần tin tưởng.
Về chuyện sinh lý, thật cũng chút bực bội. Là đàn ông, nhưng thể khiến vợ hài lòng, trong lòng cảm thấy tự ti.
Trước đây, Trương Mỹ Phượng từng khuyên đến bệnh viện khám, nhưng với chuyện , đủ can đảm.
kỷ tử chỉ là một loại cây mọc hoang đầy núi, ăn mà tác dụng ? Hắn vẫn cảm thấy nghi ngờ, “Chỉ ăn thứ mà hiệu quả ?”
Trương Mỹ Phượng gật đầu chắc nịch: “Có! Nếu kết hợp với táo đỏ thì hiệu quả càng cao.”
Lý Đại Hải bỗng nhớ điều gì đó, sắc mặt lập tức đổi, giọng chút hoảng hốt: “Khoan … Em chuyện của cho Tần Chiêu Chiêu đấy chứ?”
Trương Mỹ Phượng chằm chằm, chậm rãi : “Dĩ nhiên ! Không cô chỉ cho em cách ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/187.html.]
Lý Đại Hải bỗng cảm thấy hổ, cau mày than thở: "Sao em thể kể chuyện ngoài? Từ nay dám mặt ai nữa đây?"
Trương Mỹ Phượng vỗ nhẹ tay chồng, trấn an: "Anh yên tâm, Tiểu Tần sẽ . Cô còn bảo chuyện bình thường với đàn ông, gì đáng hổ cả."
Lý Đại Hải sự việc , dù giận cũng chẳng đổi gì. Nếu uống nước táo đỏ với kỷ tử mà cải thiện , tốn tiền, thì thử xem .
Hắn miễn cưỡng nhặt một nắm kỷ tử, nhét hết miệng, nhai nhăn nhó nuốt xuống.
" từ nay, chuyện vợ chồng , em đừng kể với Tiểu Tần nữa."
Thấy chồng chịu ăn, Trương Mỹ Phượng hài lòng, dịu giọng: "Chẳng em hết cách ? Yên tâm , từ giờ em sẽ nữa. Thôi, ăn cơm , em dọn sẵn bàn ."
...
Lục Trầm về đến nhà, thấy bàn đĩa bánh, hương thơm ngào ngạt, liền cầm một cái đưa lên miệng.
"Em ?"
Tần Chiêu Chiêu cũng cầm một chiếc bánh, lắc đầu: "Không, chị Mỹ Phượng mang qua cho em."
Lục Trầm cắn thử một miếng, nhấm nháp vị nhân bên trong, gật gù: "Bánh nhân đậu đũa, ăn cũng ngon đấy."