Sau  mười phút tìm kiếm trong khe núi, Lục Trầm xác nhận   ai ở đó. Anh giật dây báo hiệu để đồng đội kéo  lên.
Nhờ sự phối hợp nhịp nhàng, Lục Trầm  đưa lên an . Vừa  vững  mặt đất,    tiếng Chu Phú Quý gấp gáp hỏi:
"Thế nào? Có thấy cô  ?"
Lục Trầm phủi bụi  , lắc đầu dứt khoát: "Không  ai  đó cả.   tìm kỹ khắp nơi,  thấy dấu vết gì. Cô  chắc chắn  ở  đó."
Nghe , Chu Phú Quý mới thở phào nhẹ nhõm. Nỗi lo trong lòng   cuối cùng cũng  gỡ bỏ phần nào. Anh  trầm ngâm một lúc  :
"Nếu   ở đây, liệu  khi nào cô   về nhà?"
Mọi  cùng  theo chân Chu Phú Quý đến khu tập thể nơi   ở.
Trước cửa nhà, cánh cửa tuy đóng kín nhưng  khóa. Điều  khiến ai cũng bất ngờ. Dù khu tập thể  cách quá xa doanh trại, nhưng nếu chủ nhà  vắng, cửa chắc chắn sẽ  khóa cẩn thận.
Nhìn tình huống , ai nấy đều thầm nghĩ: Lý Kiều Kiều hẳn đang ở trong nhà.
Chu Phú Quý  kìm  tức giận, giơ chân đá mạnh  cửa khiến nó bật mở.
Lục Trầm nhanh tay giữ   , giọng trầm : "Người   là  , đừng kích động quá."
Chu Phú Quý nghiến răng, giọng vẫn đầy bực dọc: " hiểu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/262.html.]
Thấy , Lục Trầm mới buông tay. Chu Phú Quý lập tức sải bước   sân.
Những  còn   theo , mà  đợi bên ngoài. Nếu Lý Kiều Kiều   trong nhà, chắc chắn Chu Phú Quý sẽ nhanh chóng  ngoài thông báo. Còn nếu cô  thực sự ở đây, họ cũng  cần  can thiệp nữa.
Mộng Vân Thường
Bên trong nhà, Lý Kiều Kiều đang co rúm  trong phòng. Nghe tiếng cửa  đá mạnh, cô  giật b.ắ.n ,  chắc Chu Phú Quý  trở về.
Tim đập thình thịch, cô  vội bước  ngoài,   bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Chu Phú Quý. Qua khe cửa, cô  cũng thấy bóng dáng mấy  đàn ông  bên ngoài, trong đó  cả Lục Trầm.
Còn  kịp lên tiếng, một cái tát giáng thẳng  mặt cô .
"Bốp!"
Lý Kiều Kiều lảo đảo, loạng choạng lùi về , lưng đập mạnh  tường.
Lục Trầm  ngoài cửa thấy , ánh mắt bình thản, chỉ khẽ : "Người   , chúng  về thôi."
Nói ,  giơ tay khép cánh cửa , như thể đây là chuyện  đáng bận tâm.
Lý Khánh Mai  bên cạnh chỉ  thở dài, lắc đầu bất lực: " đáng lẽ  nên phiền    tìm cô ... Biết rõ con  cô  là như thế,  mà  vẫn lo lắng  gì chứ. Rốt cuộc, cô  chỉ  dọa  thôi."
Người bên cạnh khẽ : "Chị dâu, chị  đúng  mà. Thôi cũng muộn ,   về nghỉ ."
"Ừ, chúng   đây."
Lý Khánh Mai cùng cảnh vệ của nhà máy giày vải  về xưởng. Lục Trầm và các đồng đội của  cũng  lượt rời .