Chu Phú Quý  cô , thấy những giọt nước mắt lăn dài  gương mặt , nhưng trong lòng  chẳng hề mủi lòng.
"Cô xin    vì cô thật sự  sai, mà chỉ vì sợ  đưa cô về quê.    với cô  nhiều , nhưng cô  bao giờ chịu . Cô khiến  thất vọng về cuộc hôn nhân ."
Lý Kiều Kiều hoảng sợ, giọng  run rẩy vì :
Mộng Vân Thường
"Em thừa nhận là em ghét Tần Chiêu Chiêu, nhưng vì , em  bỏ qua lòng tự trọng mà quỳ xuống xin  cô . Em  cố gắng hết sức . Tại    hiểu cho em? Anh   những lời   khiến em đau lòng thế nào ? Em là vợ ! Anh  thể đối xử với em như !"
Chu Phú Quý vẫn giữ thái độ lạnh nhạt,  chút d.a.o động.
"Cô trộm đồ  đổ oan cho Tần Chiêu Chiêu,   tha thứ cho cô. Khi Tần Chiêu Chiêu và Trương Mỹ Phượng gặp nạn ở Thiên Đường Trại trở về, cô  cùng thím Lưu dựng chuyện bịa đặt rằng họ   nhục, may mà  kịp thời ngăn .  cũng  bỏ qua.
Vì sợ cô buồn chán,  nhờ chị Khánh Mai giúp cô   ở xưởng đế giày.  mới   hai ngày, cô   tay đánh Tần Chiêu Chiêu. Bị sa thải, cô  kiểm điểm bản  mà còn trách Khánh Mai. Chị  lo cho sự an  của cô, hộ tống cô về,  mà cô  dọa chị  đến mức hoảng sợ.
Cô hết   đến  khác gây chuyện,  loạn doanh trại.   cho cô cơ hội  nhiều , nhưng cô  bao giờ  trân trọng.
Lý Kiều Kiều,  thực sự thất vọng. Nếu cứ tiếp tục như thế ,  sợ   thể chịu đựng thêm  nữa. Chúng  nên tạm xa  một thời gian, để cả hai tự suy nghĩ . Nếu cô vẫn   đổi,  lẽ... chúng  nên ly hôn."
Những lời cuối cùng như một tiếng sét giáng xuống đầu Lý Kiều Kiều. Cô  hoảng hốt đến mức  thể thở nổi.
"Phú Quý, em sai ! Chúng  hãy sống hạnh phúc bên ,  ? Anh  gì em cũng , đừng  đến chuyện ly hôn!"
Chu Phú Quý  cô , giọng  bình tĩnh nhưng cứng rắn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/279.html.]
"  'nếu'. Nếu cô vẫn   đổi, vẫn tiếp tục như hiện tại, chúng   thể tiếp tục."
Như bám lấy tia hy vọng cuối cùng, Lý Kiều Kiều nắm c.h.ặ.t t.a.y , cầu xin:
"Chỉ cần  đừng nhắc đến hai chữ ly hôn, em sẽ  đổi, thật đấy!"
Chu Phú Quý  cô  hồi lâu,  dứt khoát rút tay  khỏi tay cô , giọng  vẫn trầm  như nước lặng:
"Đợi khi cô  đổi  hãy ."
Lý Kiều Kiều cắn chặt môi, trong lòng vô cùng hoang mang. Cô   Chu Phú Quý thực sự giận, mà một khi   quyết định điều gì thì  khó  đổi.
Dù cô   quỳ xuống cầu xin,  cũng sẽ  ở .
Cô    ngoài trời tối đen, cố gắng tìm một cái cớ:
"Giờ  khuya, đường nguy hiểm. Mai hãy  doanh trại !"
Chu Phú Quý chỉ đáp một câu ngắn gọn:
"Không ."
Nói ,  mở cửa, dứt khoát rời ,  hề ngoảnh .