Đang suy nghĩ miên man, bỗng một con rắn độc đầu hình tam giác từ bụi cỏ lao , khiến cô  giật b.ắ.n , suýt chút nữa hét lên.
Con rắn chỉ liếc  cô  một cái, thấy   gì nguy hiểm, nó  chậm rãi trườn .
Lý Kiều Kiều sợ đến tim đập thình thịch. Đến khi con rắn biến mất trong bụi cỏ, cô mới  hồn, vội vã chạy về khu nhà.
Vừa chạy  thở hổn hển,  bước  khu nhà  thấy thím Lưu  đó. Bà   dáng vẻ hốt hoảng của cô , tò mò hỏi:
“Lý Kiều Kiều,  cháu  thở hổn hển thế ? Xảy  chuyện gì ?”
Lý Kiều Kiều vỗ ngực, cố trấn tĩnh:
“Cháu  gặp một con rắn độc  đường về, nó bò ngay  mặt cháu, suýt nữa dọa c.h.ế.t cháu .”
Thím Lưu bật , giọng điềm nhiên:
“Có gì lạ ,  núi  thiếu gì mấy con rắn. Chỉ cần cháu  chọc giận nó, nó cũng chẳng tấn công .  mà rắn độc thì vẫn  nguy hiểm,  nó cắn là mất mạng đấy.”
Nghe , một ý nghĩ  xa bỗng lóe lên trong đầu Lý Kiều Kiều…
Cùng lúc đó, Tần Chiêu Chiêu trở về nhà, khóa cửa    nghỉ một lát. Vì quá mệt mỏi, cô ngủ quên đến tận trưa.
Tỉnh dậy, cô nghĩ  lẽ Lục Trầm sẽ về ăn trưa, liền vội vàng dậy chuẩn  bữa ăn, mong chờ  trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/319.html.]
 đến tận một giờ chiều, vẫn  thấy bóng dáng  .
Cô  lặng một lúc, cảm thấy thất vọng. Đến giờ  mà vẫn  về,  lẽ hôm nay   thể về …
Tần Chiêu Chiêu ăn trưa xong liền sang nhà Trương Mỹ Phượng chơi.
Lúc , Lý Kiều Kiều xách theo một giỏ đồ, lén lút  đến nhà Tần Chiêu Chiêu. Thấy cửa cổng mở, cô  nhanh chóng bước . Nhìn quanh   ai, Lý Kiều Kiều cẩn thận mở giỏ,  đổ thứ bên trong xuống sân.
 cô   ngờ thứ đó  phản ứng nhanh hơn  tưởng. Một con rắn độc lao vút , ngẩng đầu phóng đến và cắn thẳng  cánh tay cô .
Lý Kiều Kiều tái mặt, nỗi sợ hãi ập đến khi cô  nhận  hậu quả nghiêm trọng của vết cắn . Cô  hoảng loạn vung tay hất mạnh con rắn , nhưng nọc độc  thấm  da thịt, m.á.u bắt đầu rỉ  từ vết cắn.
Trong cơn hoảng loạn, cô  hét lên thất thanh:
"Cứu với! Ai đó cứu  với!"
Bên nhà Trương Mỹ Phượng, Tần Chiêu Chiêu đang chơi đùa cùng Tiểu Bảo. Trương Mỹ Phượng chuẩn   đồng nhổ cỏ, thấy Tần Chiêu Chiêu hôm nay nghỉ  nên nhờ trông hộ con trai.
"Không vấn đề gì , chị cứ yên tâm  , Tiểu Bảo ở với em cũng  mà." Tần Chiêu Chiêu vui vẻ nhận lời.
Mộng Vân Thường
 ngay lúc đó, tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên, vọng đến từ hướng nhà cô.
Trương Mỹ Phượng giật : "Là Lý Kiều Kiều! Xảy  chuyện gì ? Mau  xem!"
Cô vội vã chạy  ngoài, Tần Chiêu Chiêu cũng nhanh chóng bế Tiểu Bảo theo .