Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Trương Mỹ Phượng cũng  theo,  bảo:
"Tiểu Tần, em nên chuẩn  đồ cho em bé dần . Biết  bây giờ em bé  đến  thì ?"
Tần Chiêu Chiêu bất giác đặt tay lên bụng. Cô và Lục Trầm mới gần gũi hai , nhưng cả hai  đều  dùng biện pháp tránh thai. Có lẽ nào… cô  mang thai?
"Khi nào  tin vui thật sự, em sẽ  với chị. Lúc đó chuẩn  cũng  muộn."
Trương Mỹ Phượng  hiền hòa:
"Cũng . Chị  kinh nghiệm lắm đấy! Quần áo hồi nhỏ của Tiểu Bảo, chị còn giữ đây, để chị mang sang cho em."
Trời tối dần, ánh đèn trong nhà hắt  một  sáng ấm áp. Tần Chiêu Chiêu   cửa, tiễn Trương Mỹ Phượng và con trai  về.
"Cảm ơn chị."
Trương Mỹ Phượng mỉm  hiền hậu: "Em khách sáo quá. Đến giờ nấu cơm , chị về  đây. Tiểu Bảo, chào tạm biệt cô nào."
Tiểu Bảo ngoan ngoãn vẫy tay, giọng trẻ con đáng yêu: "Thím ơi, tạm biệt!"
Tần Chiêu Chiêu cũng vẫy tay chào,  theo hai  con họ khuất dần nơi cuối con đường nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/330.html.]
Lục Trầm trở về nhà  lúc bảy giờ tối. Vừa bước  cửa,   ôm chầm lấy Tần Chiêu Chiêu, cúi xuống đặt một nụ hôn mạnh lên trán cô.
"Bây giờ cả doanh trại đều đang  về chuyện em  cứu vợ của Chu Phú Quý. Tiểu Chiêu, em   lắm! Em     tự hào thế nào khi    kể về chuyện  ."
Tần Chiêu Chiêu  bất ngờ  ngượng ngùng, cô khẽ đẩy  : "Cửa nhà vẫn còn mở đấy,   sợ  khác  thấy  chê  ?"
Lục Trầm  lớn, chẳng  chút e dè nào: "Không sợ,  ôm vợ  mà, ai   thì cứ ."
Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt, trừng mắt  : "Anh định ôm em mãi như thế ,  ăn cơm ?"
Lục Trầm vẫn  chịu buông tay, giọng trêu chọc: " ,    ăn cơm, chỉ  ăn em thôi."
Mặt Tần Chiêu Chiêu lập tức đỏ bừng. Cô giơ tay đẩy  một cái, hậm hực : "Nếu  còn  linh tinh, em  thèm  chuyện với  nữa ! Em  chuyện quan trọng   với  đây."
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của vợ, Lục Trầm mới chịu buông cô , ánh mắt trở nên nghiêm nghị: "Chuyện gì ?"
"Ăn cơm  , lát nữa em sẽ ."
Mộng Vân Thường
Thấy cô    ngay,  cũng  hỏi thêm nữa.
Sau bữa cơm tối, hai  cùng tắm rửa  lên giường. Lúc , Lục Trầm mới  sang hỏi: "Bây giờ em  thể  cho    chứ?"
Tần Chiêu Chiêu nép  lòng , giọng chậm rãi nhưng đầy chắc chắn: "Con rắn độc cắn Lý Kiều Kiều hôm nay... thật  là do cô  mang đến để hại em. Cô  lợi dụng lúc em   nhà, lén mang con rắn hổ lục  sân để thả . Ai ngờ, cuối cùng con rắn  cắn ngược cô ."