Đến cả bác sĩ cũng  nhịn  mà lên tiếng:
"Chăm sóc    dễ  nhiễm trùng, nếu xảy  nhiễm trùng hậu sản  thể nguy hiểm đến tính mạng. Tốt nhất vẫn nên ở  theo dõi hai ngày, như  an  hơn."
Mẹ của Vương Tuệ Lan liếc mắt đầy khinh bỉ, giọng điệu mỉa mai:
"Mấy   bác sĩ chỉ giỏi dọa ! Ở bệnh viện   miễn phí ? Nếu  tính tiền thì chúng  cho nó ở !"
Bác sĩ  đáp  một câu như  thì cũng  còn gì để  nữa.
Vương Tuệ Lan đau khổ đến cực độ. Cô  bố   thế nào, nhưng vẫn  ngờ đến mức tàn nhẫn như . Cô mệt mỏi nhắm mắt, cuối cùng thở dài, giọng  mang theo sự tuyệt vọng:
"Bố  đừng cãi nữa... Con sẽ về cùng hai ."
Cô  một  nữa chọn cách nhượng bộ.
Tần Chiêu Chiêu  thấy ánh mắt cam chịu của cô, lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất nhẫn. Cô  thể để  phụ nữ   về nơi địa ngục  thêm một  nào nữa.
Bước tới  mặt Vương Tuệ Lan, cô dịu dàng :
"Cứ yên tâm ở . Chị sẽ trả viện phí cho em."
Mộng Vân Thường
Mọi  xung quanh   thì vô cùng bất ngờ  sự hào hiệp của Tần Chiêu Chiêu. Chỉ  Lục Trầm là vẫn bình thản như . Ai nấy đều hiểu rõ, nếu Vương Tuệ Lan trở về nhà thì cuộc đời cô  coi như chấm dứt. Thấy      giúp đỡ, họ đều cảm thấy may mắn  cho cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/404.html.]
Vương Tuệ Lan ngẩng đầu  Tần Chiêu Chiêu, đôi mắt ngập tràn sự  ơn. Cô nghẹn ngào :
"Cảm ơn chị... Đợi khi nào  tiền, em nhất định sẽ trả  cho chị."
Mẹ của Vương Tuệ Lan thấy con gái   giúp đỡ liền lập tức chen , giọng điệu đầy khó chịu:
"Dù thế nào cũng  xin  nhà chồng  mới  viện!"
Vương Tuệ Lan ngước mắt   , nước mắt  dâng đầy khóe mi. Giọng cô run rẩy, mang theo sự đau lòng lẫn tuyệt vọng:
"Mẹ, con   con ruột của bố  ? Có  chỉ khi thấy con c.h.ế.t ,  mới hài lòng ?"
Mẹ cô lập tức quát lớn:
"Mày  cái gì thế? Bọn tao   vì   cho mày ? Mày cũng  nghĩ xem, nếu  nhà chồng đuổi, mày sẽ  ? Làm  tìm  nhà nào  như nhà họ Tôn nữa? Chẳng  ngày  mày mang thai ngoài ý  nên mới  gả cho Kiến Bình ? Nếu , mày nghĩ mày  thể   cửa nhà họ chắc? Bọn tao hết lòng vì mày,  mà mày   thế, đúng là vô ơn, lương tâm  chó ăn mất !"
Vương Tuệ Lan bật , nhưng nụ   tràn đầy cay đắng.
"Ngày đó con  kẻ khác cưỡng bức, bố   bênh vực,  còn mắng con là đồ vô sỉ. Chỉ vì năm trăm đồng, bố   chút do dự ép con lấy chồng. Nếu   cuộc hôn nhân ,  chẳng  ngày hôm nay.
Bây giờ bố  đòi đưa con về cũng   vì thương con, mà chỉ vì sợ nhà chồng đòi  năm trăm đồng. Bố  lo mất tiền, lo mất mặt, chứ  bao giờ lo lắng cho con!"
Những lời  đầy uất ức của cô vang lên giữa đám đông, ai nấy đều lặng thinh. Người xung quanh  về phía vợ chồng già với ánh mắt đầy khinh thường.
Bố  ruột của cô, rốt cuộc còn tàn nhẫn hơn cả nhà chồng.