Cô hít sâu một , bước lên một bước, vẫn giữ nụ  ôn hòa:
“Bà cô , thật sự cháu   ý như bà nghĩ , bà hiểu nhầm cháu . Cháu chỉ lo nghĩ cho em họ thôi. Em   lớn,  suy nghĩ , nếu để em đến đây  con bố  cháu, trong lòng em  sẽ  ? Chắc chắn vẫn luôn nhớ về gia đình bên bà. Mà cháu , bà cũng chỉ nghĩ cho bố  cháu thôi, gia đình cháu thật sự cảm kích tấm lòng của bà.  bà xem, bố  cháu vẫn còn trẻ,  sinh thêm một hai  con cũng   khó.”
Vừa  đến đây, bà cô lập tức biến sắc. Vốn dĩ,  khi  Tần Trung giữ , bà  còn  chút hy vọng.  ai ngờ, Tần Chiêu Chiêu  thì  nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ  đầy ẩn ý, chẳng khác nào ám chỉ bà   mưu đồ riêng khi đưa cháu trai đến đây.
Bà cô giận đến suýt nghẹn, trong lòng thầm nghĩ:  là con bé   dễ đối phó như lời đồn! Nếu   vì nhà Tần Trung  điều kiện ,    con trai, khiến bà  lo rằng    bộ gia sản sẽ rơi  tay con bé , thì bà   chẳng dốc công sắp đặt chuyện . Để thuyết phục con trai và con dâu đồng ý, bà   mất  ít công sức!
Bây giờ, dù  ở  ăn cơm, bà  cũng chẳng nuốt nổi.
Bà  trừng mắt  Chiêu Chiêu, giọng đầy phẫn nộ:
“Giỏi lắm! Không cần  thêm gì nữa!   cần các  đưa về, chúng   tự đến  thì cũng tự về , khỏi phiền!”
Mộng Vân Thường
Dứt lời, bà  mở cửa  thẳng  ngoài,  buồn ngoái .
Tần Trung  theo,    sang con gái, giọng  chút bất lực:
“Con bé , bảo con xin  mà con cứ  theo là  . Giờ thì chọc giận bà cô bỏ về luôn .”
Tần Chiêu Chiêu  theo bóng lưng bố , mỉm  tiễn họ  cửa.
Lục Trầm  bên cạnh, đặt nhẹ tay lên vai cô, giọng mang chút bông đùa:
"Em đúng là chẳng sợ ai giận cả. Bà cô về nhà thế nào cũng    về em ."
Tần Chiêu Chiêu nhún vai, bình thản đáp:
"Em chẳng quan tâm. Chỉ cần    mặt em thì bà    gì cũng . Chính bà  mang ý đồ  chính đáng, em   gì sai . Đứng ở  em cũng  lý lẽ của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/457.html.]
Lục Trầm bật , ánh mắt đầy tán thưởng:
" ! Vợ     lý. Nếu bà cô thực sự nghĩ cho bố  em,   mang đứa bé mới đầy tháng   gì qua đây, mà  chọn  nhóc năm tuổi  hiểu chuyện? Chuyện  ai cũng   ý đồ cả."
Tần Chiêu Chiêu  , hất cằm:
"Anh cũng nghĩ như em đúng ?"
Lục Trầm gật đầu chắc nịch.
Cô thở dài, lắc đầu ngao ngán:
"Với kiểu họ hàng như , bố em còn  duy trì mối quan hệ   gì nữa chứ?"
Hai    nhà,  đợi bố  về dùng cơm. Một lát ,  cô trở về .
Tần Chiêu Chiêu hỏi ngay: "Mẹ, bố  ?"
Bà Lý Lệ Hoa  bước   : "Chúng  ăn  , bố con đang tiễn bà cô về."
Tần Chiêu Chiêu nhăn mày: "Bà cô nhỏ nhen quá, chuyện cỏn con mà cũng  quá lên."
Lý Lệ Hoa  nhạt: "Bị  con  phá vỡ kế hoạch thì tức giận là  . Không  trong đầu bà  nghĩ gì nữa."
Lục Trầm đề nghị: "Hay để con lái xe  đón bố về cho nhanh?"
Bà Lý Lệ Hoa xua tay từ chối: "Không cần . Bà cô ở ngoại ô, cách nhà  chỉ ba bốn chục dặm. Có tuyến xe buýt thuận tiện, bố con   về chắc mất bốn, năm chục phút thôi."
Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ một chút  : "Vậy đợi bố về  ăn chung luôn cho vui."
Cô  ăn trưa lúc 11 giờ,  ngủ đến gần 1 giờ chiều, bây giờ mới hơn 2 giờ nên vẫn  thấy đói lắm.