Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Phi nhạt:
"Cô đòi nuôi con, mà đòi lấy ngôi nhà đang ở cùng bộ tiền tiết kiệm. Con dọn ngoài, tay trắng rời với lũ trẻ."
Dư Hoa sửng sốt, gần như thể tin tai :
"Cái gì? Nó đòi cả nhà lẫn tiền, còn bắt con với bọn trẻ tay trắng rời ?"
Lục Phi chậm rãi gật đầu.
Bà giận đến run :
"Mẹ đồng ý! Căn nhà đó là do đơn vị cấp, hiện giờ còn tên . Nó gì quyền đòi hỏi vô lý như ? Lại còn đuổi con và cháu ngoài, thật là quá đáng! Con đồng ý !"
Lục Phi thở dài, giọng lộ rõ sự bất lực:
"Mẹ, nếu con đồng ý, cô sẽ chịu ly hôn. Cô còn dọa sẽ lớn chuyện ở cơ quan, bôi nhọ thanh danh của con và cả gia đình .
Mẹ cũng đấy, cô là dám thật. Con dây dưa thêm nữa. Chỉ cần thể ly hôn để thoát khỏi cô , cứ để cô lấy căn nhà .
Thâm niên của con ở cơ quan đủ, con chắc chắn sẽ tên trong danh sách nhận nhà đợt tới. Con thiếu chỗ ở ."
Mộng Vân Thường
Dư Hoa con trai, lòng xót xa vô cùng. Bà Giang Tâm Liên dễ đối phó, nhưng cũng ngờ cô tính toán đến mức .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/469.html.]
Bà trầm mặc một lúc, thở dài:
"Ngôi nhà đó vốn là của con. Nếu con thấy đây là quyết định đúng đắn, sẽ ủng hộ con."
Lục Phi ngước , trong mắt tràn đầy sự ơn:
"Mẹ, cảm ơn . Giá như con lời từ đầu thì đến nông nỗi . Đây là quả báo mà con đáng chịu."
Dư Hoa dịu giọng an ủi:
"Con gì thế? Chuyện qua thì cứ để nó qua . Quan trọng là bây giờ con về phía . Sau , chuyện sẽ hơn thôi."
Lục Trầm cũng thở phào nhẹ nhõm, vui mừng cho trai. Trước đây, ủng hộ chuyện ly hôn, nhất là khi còn hai đứa trẻ. giờ đổi suy nghĩ. Một sẵn sàng buông tay con , chỉ để đổi lấy tài sản, thì giữ cuộc hôn nhân cũng chẳng ý nghĩa gì nữa.
“Một phụ nữ ích kỷ như , chia tay là lựa chọn nhất.”
“Mẹ đúng đấy .” Tần Chiêu Chiêu gật đầu đồng tình. “Mất mát thể kiếm , nhưng hai đứa trẻ ở bên mới là điều quan trọng nhất.”
Nghe , gương mặt Lục Phi cũng lộ vẻ nhẹ nhõm hơn.
Dư Hoa con trai, thấy còn nặng nề như , trong lòng cũng nhẹ nhõm nhiều. Bà dậy, vỗ tay : “Muộn , ngủ thôi. Ngày mai là giao thừa, dậy sớm câu đối dán, đó là nhiệm vụ của hai em đấy.”
Lục Phi : “Không vấn đề gì, con sẽ câu đối, còn Lục Trầm sẽ dán. Được ?”
Lục Trầm cũng bật : “Được chứ.”