Nói , bà   sang Giang Tâm Liên, giọng đầy phẫn nộ:
"Thấy ? Mới về đây  mấy ngày mà  học thói   ông bà ! Lớn lên cũng chẳng  gì, vô ơn như thế thì   đừng mong  ai thương nó!"
Giang Tâm Liên    trách mắng con gái mà   gì, sắc mặt lạnh nhạt như thể chuyện  chẳng liên quan đến cô .
Lục Phi  bên cạnh vốn  nhịn  lâu, nhưng đến lúc ,    thể tiếp tục giữ bình tĩnh nữa. Ánh mắt   tối sầm, giọng trầm xuống đầy tức giận:
"Em cứ để yên cho  em  những lời như  với con ?"
Giang Tâm Liên      nặng lời, nhưng cô  cũng hiểu, tất cả chỉ là vì bà lo nghĩ cho cô  mà thôi. Vậy nên, cô   phản bác mà chỉ nhàn nhạt đáp:
"Có gì là sai?"
Ánh mắt cô  sắc bén,  thẳng    như đang cảnh cáo.
Lục Phi siết chặt nắm tay, nhưng    lúc    gì cũng vô ích. Hít một  thật sâu,   kìm nén cảm xúc, giọng điệu dứt khoát:
"Được thôi, nếu em nghĩ như  thì chúng  cũng  cần  gì thêm nữa. Đưa con cho ."
Anh  bước tới, dừng  cách Giang Tâm Liên hơn một mét  đưa tay  với Thanh Thanh – cô bé vẫn đang bám chặt lấy   chịu buông.
Ánh mắt Lục Phi dịu , giọng  nhẹ nhàng:
"Thanh Thanh, con về với bố nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/483.html.]
 cô bé chỉ càng siết chặt vòng tay quanh cổ , lắc đầu quầy quậy:
"Không! Con  ở với !"
Mộng Vân Thường
Giang Tâm Liên cảm thấy lòng  nhói đau, bàn tay khẽ siết lấy lưng con gái nhỏ.   kịp  gì, bà Giang  bực bội lên tiếng:
"Đừng  mềm lòng! Mau đưa con cho nó ! Hay con quên hết những gì    ?"
Giang Tâm Liên   rõ, nếu cô  do dự lúc  thì sẽ thua. Mím môi, cô  cúi xuống định bế con gái đưa cho Lục Phi.
 Thanh Thanh  càng ôm chặt hơn, nước mắt lăn dài  gương mặt nhỏ nhắn, giọng cô bé nghẹn  trong tiếng :
"Không ! Con  bố  cùng về nhà với con! Con  ở với  cơ!"
Bà Giang lúc   mất hết kiên nhẫn. Bà  sải bước đến bên cạnh con gái, cứng rắn gỡ tay Thanh Thanh  khỏi Giang Tâm Liên  ôm lấy cô bé. Không thèm để ý đến ánh mắt hoảng hốt của đứa trẻ, bà  lạnh giọng:
"Mẹ con  cần con nữa! Con về với bố !"
Dứt lời, bà  liền đưa Thanh Thanh đang  nức nở cho Lục Phi.
Sự việc xảy  quá nhanh, đến khi Lục Phi kịp phản ứng thì con gái  ở trong vòng tay  .
Anh   xuống cô bé, cảm nhận  cơ thể nhỏ nhắn đang run rẩy, tiếng  của con như lưỡi d.a.o cứa  tim. Một nỗi đau  cách nào diễn tả  tràn ngập trong lồng n.g.ự.c  .
Anh    ở  đây thêm một phút giây nào nữa. Trong mắt  , mỗi gương mặt trong căn nhà  đều khiến   chán ghét. Không  thêm lời nào,   cúi xuống bế cả Á Á lên, mặc kệ tiếng  xé lòng của Thanh Thanh,   rời .