"Ừ,   , nhưng cũng muộn , nhớ về sớm nhé."
Á Á  thấy chú thím sắp  ngoài, liền kéo áo Tần Chiêu Chiêu, nũng nịu: "Thím ơi, cho con  với  ?"
Mộng Vân Thường
Thanh Thanh cũng lập tức dừng chơi, hào hứng reo lên: "Con cũng  ! Thím ơi, cho con  với!"
Tần Chiêu Chiêu vốn  thích hai đứa nhỏ, thấy chúng năn nỉ như , cô mỉm  gật đầu. Lục Quốc An  phản đối, chỉ căn dặn: "Ra ngoài thì  xe nhé, đừng  bộ, đường xa lắm đấy."
Khu nhà quân nhân   khá xa trung tâm thành phố,   khu vực sầm uất nhất   một quãng dài. May mà ở đây  tuyến xe buýt chạy qua, mỗi ngày tuy chỉ  vài chuyến nhưng cũng khá thuận tiện.
Bốn   chờ xe buýt ở cổng một lúc thì xe đến. Có lẽ vì đang dịp Tết, dù trời lạnh nhưng xe   đông, gần như kín chỗ. Khi lên xe, họ chỉ thấy còn một chỗ trống duy nhất. Lục Trầm  do dự nhường ghế cho Tần Chiêu Chiêu, còn   cạnh. Tần Chiêu Chiêu bế Á Á trong lòng, còn Lục Trầm ôm Thanh Thanh  sát bên.
Cô  , khẽ : "Đưa Thanh Thanh cho em, để con bé   đùi em. Anh  như   an  ."
Lục Trầm lắc đầu: "Không  ,   thế  cũng . Em cứ lo cho Á Á là  ."
Tần Chiêu Chiêu vẫn kiên quyết: "Không   mà, để em bế ."
"Thật sự  cần ,   mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/489.html.]
Nhìn cảnh hai vợ chồng cứ nhường qua nhường , một  trai trẻ  gần đó bỗng  dậy,  : "Hai  chị đừng tranh cãi nữa,  nhường ghế,  đây  ."
Lục Trầm  chút ái ngại, từ chối: "Không cần ,   quen ,  cứ  ."
Chàng trai  xua tay: "Không  ,  sắp xuống xe . Anh cứ  ."
Nói ,  nhường chỗ bước sang bên cạnh. Lục Trầm cảm ơn liên tục, cuối cùng cũng  xuống.
Á Á   trai  bụng, đôi mắt tròn xoe lấp lánh, reo lên: "Thím ơi,  trai    mà   nữa!"
Chàng trai  ngờ   một cô bé nhỏ xíu khen ngợi, lập tức đỏ mặt bối rối. Tần Chiêu Chiêu bật , dịu dàng  với Á Á: "Sau  lớn lên, con cũng  học theo  , gặp ai cần giúp thì giúp ngay,  ?"
Á Á gật đầu thật mạnh, nghiêm túc : "Vâng ạ! Lớn lên con nhất định sẽ    như  !"
Lời  hồn nhiên của cô bé khiến cả xe đều bật  thích thú,  ít  còn gật gù khen ngợi.
Sau đó, Tần Chiêu Chiêu bắt chuyện với  trai  mới   tên Hứa An Hoa, từng phục vụ trong quân đội ba năm,  đó thi  trường quân sự và hiện đang công tác trong ngành cảnh sát. Trong lúc trò chuyện, Hứa An Hoa chia sẻ nhiều suy nghĩ  tiến bộ, thậm chí một  ý tưởng của  còn trở thành hiện thực  . Tần Chiêu Chiêu cảm thấy Hứa An Hoa chắc chắn sẽ  một tương lai sáng lạn. Một  như  , nếu ai gặp , hẳn là một phúc lành.
Ý nghĩ đó  nảy  trong đầu cô thì xe buýt dừng , Hứa An Hoa cũng đến nơi. Lục Trầm  chút tiếc nuối vì cuộc trò chuyện   lâu, chỉ đành chào tạm biệt khi  bước xuống xe.