Trên đường từ nhà khách trở về,   định ghé nhà ngay, nhưng  nhớ đến lời của Trương Đào – thư ký đoàn. Cậu  bảo rằng, đối với vợ thì  thể lúc nào cũng nghiêm khắc  quát mắng, mà  mềm mỏng, dỗ dành như trẻ con thì hiệu quả sẽ  hơn nhiều.
Nghĩ ,  mới quyết định   doanh trại , tắm rửa cho thoải mái  mới về. Nhà   đồ dùng sinh hoạt của , về tắm cũng bất tiện, nên ở đây vẫn thuận tiện hơn.
Bây giờ  Vương Đức Thuận nhắc đến Tần Chiêu Chiêu, trong lòng  bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, như  một luồng điện nhẹ lướt qua.
Thấy  im lặng, Vương Đức Thuận  lên tiếng:
"Doanh trưởng,  là  về ngay . Chị dâu chắc chắn đang mong  lắm."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của  , Lục Trầm bật :
"Cậu tưởng  là giun trong bụng  ? Yên tâm ,   . Cảm ơn   giúp  một chuyến. Giờ về nghỉ ngơi ."
Nghe , Vương Đức Thuận vui vẻ gật đầu:
"Vậy  lái xe về , đỡ   bộ."
Mộng Vân Thường
Lục Trầm xua tay:
"Chiếc Jeep  tốn xăng lắm.   bộ cũng ,   xa lắm . Cậu lái xe về gara ,  về  đây."
Vương Đức Thuận nhận chìa khóa, lái xe .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/54.html.]
Lục Trầm khóa cửa , cầm theo một chiếc đèn pin   bộ về nhà.
Không giống như những  , mỗi khi về nhà,  luôn cảm thấy gượng ép, trong lòng đầy bực bội.  tối nay, bước chân  vô thức nhanh hơn, trong lòng còn  chút mong chờ.
Khi đến  nhà,  thấy ánh đèn vàng ấm áp hắt  từ trong phòng, tạo thành một quầng sáng dịu dàng trong đêm tối.
Anh bước  sân,   đóng cổng .
Trong nhà, Tần Chiêu Chiêu vẫn đang  đợi.
Cô  tự nhủ, nếu đến 7 giờ rưỡi mà  vẫn  về, cô sẽ  chờ nữa.
Lúc , đồng hồ  bàn chỉ còn  đầy một phút nữa là đến 7 giờ rưỡi. Cô  dậy, chuẩn   bếp nấu sủi cảo.
 lúc đó, cô  thấy tiếng cổng đóng .
Tần Chiêu Chiêu bước  khỏi phòng,   trông thấy bóng dáng cao lớn của Lục Trầm   đến sân.
Anh cũng  thấy cô. Khoảnh khắc chạm mắt, trái tim  như dây đàn  ai đó gảy nhẹ, rung lên một cảm xúc khó tả.
Còn Tần Chiêu Chiêu, dù  cố gắng buông bỏ chuyện cũ, nhưng cô vẫn  quên . Dù rằng Lục Trầm  xin ,  ngoài  về còn cẩn thận nhờ  nhắn , nhưng mỗi khi nghĩ đến cái    cần  đầu đuôi  xô ngã cô  mặt bao nhiêu , cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Cô  thể quên ánh mắt đầy chán ghét mà   từng   khi đó.
Mỗi khi gặp , cảnh tượng   hiện lên trong đầu, như một vết xước mãi  thể lành.