Cuối tuần, Lục Dao về nhà, mang theo quà cho  —mỗi  một chiếc áo khoác mùa xuân.
Tần Chiêu Chiêu nhận  một chiếc áo khoác leo núi  , kiểu dáng hiện đại,  khóa kéo tiện lợi. Nó là một mẫu áo khoác dáng ngắn, chất liệu nhẹ nhưng ấm.
Màu đen, đường nét thiết kế  tinh tế.
Tần Chiêu Chiêu vốn  thích mặc đồ màu đen, trừ giày và quần, nhưng  hiểu  cô  cảm thấy chiếc áo   hợp với .
Lục Dao cao ráo,  thói quen khoác tay lên vai  khác mỗi khi  chuyện. Đối với  khác,  thể đây là hành động   mật, nhưng với Tần Chiêu Chiêu, cô  thấy thoải mái.
“Chị hai,  thích ?” Lục Dao nghiêng đầu hỏi.
“Thích lắm. Đây là chiếc áo leo núi đặc biệt nhất mà chị từng nhận. Đẹp thật đấy.”
Lục Dao  tươi: “Em  chị kén chọn quần áo, thường thì  dễ thích . Em  lùng sục khắp chợ trung tâm Ngọc Sơn mới tìm  cái  đấy.”
Tần Chiêu Chiêu  em chồng, lòng  khỏi ấm áp. “Em  tâm quá, cảm ơn em.”
Lục Dao xua tay: “Không cần cảm ơn, chị thích là em vui .”
Mộng Vân Thường
Dư Hoa bước tới, thấy Lục Dao khoác tay lên vai Tần Chiêu Chiêu thì lập tức nhíu mày, kéo tay cô  : “Con   là chị hai con đang mang thai ? Bụng lớn thế   đủ mệt ,  còn khoác tay lên  nó nữa. Mau bỏ tay xuống.”
Lục Dao bật , giải thích: “Con   dùng sức  . Mẹ  tin thì hỏi chị hai .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/626.html.]
Tần Chiêu Chiêu cũng lên tiếng: “Mẹ ơi, con   , Lục Dao  thật mà.”
 Dư Hoa vẫn  hài lòng: “Thế cũng  . Chị hai của con là  quan trọng nhất trong nhà ,  bảo vệ chu đáo.”
Lục Dao đành ngoan ngoãn bỏ tay xuống, nhưng ngay  đó  vòng   lưng, nhẹ nhàng khoác lên vai Tần Chiêu Chiêu: “Mẹ ơi, dạo   gặp , con nhớ  lắm luôn đấy.”
Dư Hoa vỗ nhẹ lên tay con gái, lắc đầu  nhẹ: "Con lấy chồng  mà vẫn chẳng nghiêm chỉnh gì cả."
Tuy miệng  thế, nhưng trong lòng bà  thấy  vui. Con gái lớn  nhưng vẫn  thiết với  như thuở bé, tình cảm    đổi bao giờ .
Lục Quốc An nhấp một ngụm , đặt chén xuống bàn  hỏi: "Con đến một  ? Sao  thấy Hứa An Hoa  cùng?"
Nhắc đến chồng, gương mặt rạng rỡ của Lục Dao chợt trùng xuống.
Hứa An Hoa   công tác gần nửa tháng nay. Mỗi  cô gọi hỏi thăm tình hình, lãnh đạo của  đều  rằng  chuyện vẫn , bảo cô yên tâm, chỉ còn ít ngày nữa là  sẽ về.    chính miệng chồng , cô vẫn thấp thỏm  yên.
"Anh    nhiệm vụ ở tỉnh khác, mấy hôm nay  mà vẫn  về."
Lục Quốc An   cũng nghiêm túc hẳn lên. Đi công tác xa như  chắc chắn   vụ án đơn giản,  thể sẽ  nguy hiểm.
"Vụ án gì mà   tận tỉnh khác ?"
"Con  ,   chẳng bao giờ  với con những chuyện liên quan đến công việc cả."