Giang Tâm Liên nhếch môi.
Mẹ cô hôm nay thật vô lý. Chỉ vì  bảo vệ con dâu mà đổ hết  cho  khác?
Cô hít một  sâu, chậm rãi :
"Nhà máy là xí nghiệp quốc doanh, tài sản thuộc về nhà nước. Dương Thúy Thúy trộm đồ của nhà ăn, đó là phạm pháp.
Mộng Vân Thường
Em  là  Dư Hoa giới thiệu, bây giờ  mất uy tín của bà ,  bà   thể   bảo vệ ?
Nếu   vì mối quan hệ đó, thì em    đưa lên đồn công an từ lâu !"
Bố Giang nhíu mày, giọng đầy bất mãn: "Con đúng là lúc nào cũng bênh  ngoài!"
Giang Tâm Liên nhàn nhạt đáp: "Con chỉ  sự thật. Dương Thúy Thúy ở nhà  thì  coi ai  gì,   nuông chiều cô , nhưng  ngoài thì ."
Mẹ Giang thở dài: "Hoàn cảnh nhà , con còn lạ gì nữa? Để em con lấy vợ  là chuyện khó khăn lắm . Thúy Thúy tính nóng, nếu  ai nhường nhịn, chẳng lẽ ngày nào cũng cãi vã? Con bé cũng    , chỉ là còn trẻ,  chín chắn. Sau   con, chắc chắn sẽ  đổi."
Giang Tâm Liên    gì cũng vô ích, cô    tranh cãi thêm. "Vậy hôm nay   đến tìm con là  con xin ,  đó mời cô  về nhà ?"
Ba  im lặng, đưa mắt  .
Mẹ Giang hắng giọng,  hiệu cho Giang Hạo lên tiếng, nhưng  giả vờ lảng tránh. Không còn cách nào, bà  đành nghiến răng  thẳng, dù  chắc con gái sẽ  vui.
"Không hẳn là . Thúy Thúy  ngoài xin , con còn  tìm cho nó một công việc khác. Nếu , nó sẽ  sống với Giang Hạo nữa."
Lời  dứt, sắc mặt Giang Tâm Liên trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/649.html.]
Cô  vốn  chướng mắt Dương Thúy Thúy, nay  những  xin  mà còn  tìm việc giúp, chẳng khác nào ép  quá đáng.
"Tại  chứ? Nếu cô    sống với em thì thôi, đời   chỉ  một  phụ nữ như cô ! Con sẽ  xin , càng  tìm việc. Dù  con cũng   khả năng đó."
Giang Hạo cuống lên, vội vàng nài nỉ: "Chị! Em thực sự  thích Thúy Thúy, em   chia tay cô . Chúng  cùng lớn lên bên , chị giúp em    ?"
Bố Giang cũng phụ họa: " đấy, Tâm Liên! Con  thể để em trai  sống cô độc cả đời !"
Giang Tâm Liên cảm thấy lòng đau nhói.
Họ đang ép cô   điều bản   . Họ chẳng hề quan tâm cảm nhận của cô , chỉ  cô   hy sinh hết   đến  khác.
Cô  lạnh lùng lắc đầu: "Con  giúp ."
Giang Hạo bỗng quỳ sụp xuống  mặt cô .
Giang Tâm Liên hoảng hốt, lập tức đưa tay kéo em trai lên: "Em  dậy !"
"Không, chị  giúp thì em   dậy!"
Bố  Giang cũng   ý định ngăn cản.
Mẹ Giang : "Tâm Liên, em con  quỳ xuống thế , con nỡ lòng nào  giúp nó?"
Giang Tâm Liên hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Giang Hạo, em  dậy  chuyện đàng hoàng. Nếu em còn tiếp tục quỳ, chúng   cần bàn thêm gì nữa."
Nghe , Giang Hạo lập tức  dậy,  mặt thoáng hiện vẻ vui mừng: "Chị đồng ý  đúng ?"
Giang Tâm Liên khẽ thở dài: "Chị  thể xin  Thúy Thúy, nhưng công việc thì  giúp . Chị chỉ là một giáo viên, giao thiệp chẳng rộng, quan hệ với đồng nghiệp trong trường cũng bình thường. Chị   cách nào lo việc cho cô ."