Tần Chiêu Chiêu xoa bụng, cảm thấy ăn no  nên  còn buồn ngủ nữa. Cô quyết định giặt bộ quần áo    hôm qua,  đó cầm chổi quét dọn phòng , phòng ăn và cả bếp.
Lúc quét dọn xong, cô vô tình  về phía phòng của Lục Trầm. Cửa phòng khép hờ, cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định đẩy nhẹ cánh cửa, bước .
Cô kéo rèm cửa sổ , để  khí trong lành tràn  phòng. Căn phòng  đơn giản, ngoài chiếc giường gọn gàng, hầu như   đồ đạc gì đáng kể. Chăn  giường  gấp vuông vức, góc cạnh sắc nét,  là  ngay phong cách của một quân nhân.
Tần Chiêu Chiêu thầm than, cô  sống 26 năm ở kiếp , nhưng  bao giờ  thói quen gấp chăn. Bình thường cô chỉ trải phẳng chăn , tối đến thì cứ thế chui  ngủ, chẳng bao giờ để tâm đến việc .
Mộng Vân Thường
Bỗng ánh mắt cô dừng  ở một góc nhỏ  chiếc gối. Hình như  thứ gì đó thò .
Cô bước đến, tò mò nhấc chiếc gối lên.
Lập tức, cô cứng đờ cả .
Dưới gối, là một chiếc quần đùi nam giới.
Tần Chiêu Chiêu tròn mắt  món đồ đó, não bộ như  đóng băng trong vài giây.
Cô… cô   thấy cái gì ?
Tần Chiêu Chiêu cầm chiếc quần lên, ánh mắt  lướt qua  lập tức đỏ bừng. Cô ngay lập tức nhận  đó là cái gì.
Nghĩ đến tình huống khiến chiếc quần  trở nên như , tim cô  khỏi đập thình thịch. Cảm giác   hổ   chút gì đó khó diễn tả.
Cô vội vàng nhét nó   gối như thể  từng  thấy gì, hít sâu một  để trấn tĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/65.html.]
Sàn phòng  sạch, cô chỉ cần quét qua một chút  nhanh chóng rời , cẩn thận đóng cửa . Ra ngoài, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như   thoát khỏi một tình huống khó xử.
Sau đó, cô tiếp tục quét dọn sân,   bên giếng giặt quần áo. Giặt xong đồ của , cô chần chừ  chậu nước, trong lòng lưỡng lự.
Có nên giặt luôn quần đùi của    nhỉ?
Dù  thì giặt giúp cũng chẳng  gì to tát, nhưng nghĩ đến cảnh tượng  , mặt cô  nóng bừng lên. Nếu giặt thật, chẳng  càng khó xử hơn ?
Lúc cô còn đang suy nghĩ, Lục Trầm  trở về.
Vừa xuống xe,  lập tức liếc mắt về phía giếng, thấy trong chậu giặt   chiếc quần đùi của , mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Chiêu Chiêu thấy  về sớm như  thì ngạc nhiên:
"Anh   đến đơn vị ? Sao   về?"
Lục Trầm  mất tự nhiên, nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên:
" quên lấy đồ."
Nói xong,  nhanh chóng bước  phòng, mở gối , thấy chiếc quần đùi vẫn còn đó, liền lập tức vo  thành một cục, nhét  túi áo.
Ra khỏi phòng,  cố  bộ như   chuyện gì xảy .
Tần Chiêu Chiêu  dáng vẻ lúng túng của , trong lòng cảm thấy buồn  nhưng  cố nhịn, giả vờ như   gì, cố tình hỏi:
"Anh về lấy cái gì quan trọng ?"