Bất giác, lòng cô  mềm .
Nhà cửa, tiền bạc, những thứ   quan trọng hơn tình  ?
Giang Tâm Liên dừng bước.
Cô  hít một  sâu,   , định đẩy cửa bước .
 ngay lúc , giọng  của  Giang vang lên từ bên trong:
"Ngày đó khuyên nó ly hôn cũng vì Lục Phi đưa cả tiền lẫn nhà cho nó. Tài sản của nó cũng coi như là của chúng . Giờ tiền thì tiêu gần hết,  với bố dự tính tìm  gả nó , để nó nhường  căn nhà cho em trai.
Không ngờ  của Thúy Thúy  dòm ngó mà   chuyện  . Việc xảy  quá đột ngột, nó   tiếp nhận  cũng là chuyện bình thường.
 con cứ yên tâm, tính nó mềm lòng,  nó sẽ đồng ý thôi."
Bàn tay Giang Tâm Liên cứng đờ ngay  tay nắm cửa.
Giang Hạo  chút chần chừ: "Nhỡ chị vẫn  đồng ý thì ? Con thấy chị    đưa nhà cho con."
Mẹ   thản nhiên đáp: "Chuyện  dễ thôi, cứ giả vờ bảo Thúy Thúy  thai là . Nó nhất định sẽ đưa thôi."
Nghe , Giang Hạo phá lên : "Mẹ,  thật thông minh!  con nghĩ...      tàn nhẫn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/655.html.]
Mẹ    con trai, giọng đầy khinh thường: "Đó là nghĩa vụ của nó, đến mức  còn  hỏi ? Nhờ  chúng  dạy dỗ, nó mới   công chức. Nó  cống hiến cho gia đình  đến cùng."
Ngoài cửa, Giang Tâm Liên  c.h.ế.t lặng.
Mộng Vân Thường
Trái tim cô  lạnh buốt như tro tàn.
Cô   từng nghĩ rằng  cha mà  tin tưởng nhất, đứa em trai mà  hết lòng chăm sóc,   thể tính toán đến mức . Mỗi lời  của họ như từng nhát d.a.o xuyên qua tim cô , đau đến mức khiến cô   thể  vững.
Cô   đủ can đảm để xông  chất vấn họ. Cũng  thể đối diện với sự thật  ngay lập tức.
Cô  lảo đảo   rời ,     về nhà bằng cách nào.
Dọc đường , từng đoạn ký ức của nửa đời  qua cứ  lượt hiện lên trong đầu cô .
Từ nhỏ, cô   luôn học giỏi. Vậy mà  hết tiểu học, bố     cho cô  học tiếp. Nếu  nhờ thầy giáo khuyên bảo,  rằng cô   năng khiếu,   chắc chắn sẽ thành đạt,   một công việc nhà nước, thì e rằng cô    ép nghỉ học từ lâu.
Bọn họ  thực sự  cô  học. Chẳng qua chỉ vì Giang Hạo ham chơi,  chịu học hành, thành tích quá tệ. Nếu ngay cả cô  cũng   tương lai,  thì nhà họ Giang chẳng còn trông cậy  ai.
 suốt bao năm qua, bố  vẫn luôn  với cô  rằng họ  vất vả thế nào, hy sinh bao nhiêu để cho cô    học. Họ nhấn mạnh rằng cô  nợ gia đình . Một ngày nào đó, cô   báo đáp họ.
Cô   bố  luôn trọng nam khinh nữ,  bao giờ yêu thương  như Giang Hạo.  cô  vẫn cảm kích, vì ít nhất họ  đầu tư cho . Cô  nghĩ rằng, chỉ cần bản  thành công, kiếm  tiền, lo cho gia đình sung túc hơn, thì bố  sẽ yêu thương cô  nhiều hơn.
Vậy mà...