Lục Phi đưa hai đứa nhỏ về nhà.
Vừa  cửa, Á Á và Thanh Thanh  hào hứng khoe hết đống đồ Giang Tâm Liên mua cho chúng.
Dư Hoa đón lấy hai túi đồ lớn từ tay Lục Phi,  mở  xem  hỏi:
"Mua nhiều thế  ? Toàn những gì ?"
"Quần áo, mũ, giày,  cả đống đồ chơi nữa."
Dư Hoa nhíu mày:
"Nhà   thiếu gì, mua nhiều thế   gì? Trẻ con lớn nhanh lắm, quần áo mua nhiều quá, chẳng mấy chốc mà chật hết, lãng phí."
Lục Phi chậm rãi :
"Kích cỡ đều là loại lớn hơn, chắc mặc  đến khi lên mười."
Dư Hoa sững , ngẩng đầu lên  con trai:
"Á Á năm nay  gần sáu tuổi , chẳng lẽ nó định  gặp  bọn trẻ cho đến khi chúng mười tuổi ?"
Lục Phi gật đầu, giọng trầm xuống:
"Cô  rời khỏi đây là để tránh xa gia đình ruột thịt. Nếu   mà  bố  phát hiện, cô  sẽ  thể   nữa. Con  thể hiểu tại  cô   ."
Dư Hoa thở dài, trong mắt thoáng chút thương xót:
"Nó cũng thật đáng thương... Định  trở về nữa ?"
"Đó là ý của cô ."
Đứng bên cạnh, Tần Chiêu Chiêu khẽ nhíu mày.
Có gì đó  hợp lý.
Rời bỏ gia đình để tránh mặt cả đời, thậm chí  gặp con cái? Điều    vẻ  vô lý.
Cô nhớ  những gì Giang Tâm Liên  sáng nay, trong lòng càng dấy lên nghi ngờ.
Cô chậm rãi lên tiếng:
"Em cảm thấy chuyện   gì đó  ."
Lục Phi giải thích:
"Anh  bảo khi nào cô   định ở nơi khác, nếu  gặp con thì cứ  thư,  sẽ đưa bọn trẻ đến gặp cô . Chính miệng cô   đồng ý."
Nghe , Tần Chiêu Chiêu cũng   gì thêm. Có lẽ, cô  nghĩ quá nhiều.
Dư Hoa  con trai, chần chừ một lúc  :
"Khi nào nó , con đưa tiễn nó một đoạn ."
Lục Phi lắc đầu:
"Cô    con đưa. Cô  sợ bố  phát hiện, nên  lặng lẽ rời ."
Dư Hoa thở dài  nữa, ánh mắt đầy tiếc nuối:
"Bố  nó thật quá đáng... Ép nó đến bước đường ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/663.html.]
Hai ngày , ngày 12 tháng 6.
Hôm nay là ngày thi lấy chứng chỉ hành nghề y.
Bụng Tần Chiêu Chiêu  lớn lên rõ rệt so với   khi cô đến sở y tế đăng ký thi. Đây là một ngày  quan trọng, cả nhà đều quan tâm.
Dư Hoa thậm chí còn xin nghỉ phép để  cùng con dâu đến điểm thi.
Khi đến nơi, cô phát hiện  trong  những  tham gia thi hôm nay, chỉ   cô là phụ nữ.
Trừ cô , tất cả đều là nam giới. Người trẻ nhất cũng  ngoài ba mươi, còn  lớn tuổi nhất  ngoài bốn mươi, thậm chí    hơn năm mươi.
Phòng thi chỉ  một giám thị. Đó là một  đàn ông đeo kính, trông tầm bốn mươi tuổi.
Khi nhận đề thi, Tần Chiêu Chiêu  vội  ngay mà cẩn thận  lướt qua một lượt từ đầu đến cuối.
Trên môi cô khẽ nở một nụ .
Thời gian thi kéo dài hai tiếng, nhưng chỉ  một tiếng, cô  nộp bài.
Giám thị ngạc nhiên  cô,  nhướn mày hỏi:
"Cô  kiểm tra kỹ ?"
Tần Chiêu Chiêu gật đầu:
"Rồi ạ."
Ông  quan sát cô thêm vài giây, thấy vẻ mặt cô đầy tự tin nên cũng   gì thêm, chỉ gật đầu đồng ý cho cô rời khỏi phòng thi.
Mộng Vân Thường
Bên ngoài, Dư Hoa thấy con dâu  sớm thì  khỏi giật .
Bà  đồng hồ, mới chỉ chín giờ.
Nhìn thấy gương mặt   vẻ gì là vui mừng của Tần Chiêu Chiêu, bà liền đoán chắc rằng cô  bài  .
Sợ tạo áp lực cho cô, bà  dám hỏi ngay mà chỉ dịu dàng tiến đến, đỡ lấy tay con dâu:
"Có mệt ? Chúng  qua  nghỉ một chút nhé."
"Không mệt lắm, con   bộ một lát."
Dư Hoa  hỏi thêm về kết quả thi, chỉ sợ cô sẽ cảm thấy áp lực.
"Được ,  sẽ  cùng con."
Hai  con bước dọc theo vỉa hè. Đi  một lúc, Tần Chiêu Chiêu  thấy  mệt.  lúc , một chuyến xe buýt chạy ngang qua khu nhà quân nhân, Dư Hoa vẫy tay xin xe dừng . Cả hai nhanh chóng lên xe.
Khoảng hai mươi phút , xe dừng  cổng khu gia đình quân đội. Dư Hoa cẩn thận đỡ Tần Chiêu Chiêu xuống, chậm rãi dìu cô về nhà.
"Chắc mệt , con về phòng nghỉ ."
Tần Chiêu Chiêu quả thực  thấm mệt.
Dư Hoa đỡ cô lên giường, kéo chăn đắp cẩn thận  dịu dàng hỏi:
"Trưa nay con  ăn gì? Mẹ nấu cho."
Tần Chiêu Chiêu cảm thấy ấm lòng, khẽ mỉm :
"Con ăn gì cũng ."
"Mẹ   món 'gì cũng ' là gì . Để  mua cá về nấu cá chua ngọt cho con nhé?"