Đại Tráng trầm mặc. là từ khi kết hôn, tháng nào cũng gửi tiền về nhà, nhưng phần lớn đều đưa cho ruột, còn chẳng còn bao nhiêu. Vậy mà bố vợ vẫn quan tâm, lo lắng cho vợ chồng như thế ...
Anh định từ chối nữa, nhưng vợ lên tiếng, giọng hiền hòa mà kiên quyết:
"Con cầm lấy , dùng tiền bồi bổ cho Như Ý và cháu ngoại của . Đừng từ chối nữa, bằng sẽ giận đấy."
Đại Tráng xúc động đến mức nên lời. Anh cả của Hứa Như Ý bật , vỗ vai một nữa nhét tiền túi :
"Chúc mừng em, cuối cùng cũng chính thức bố !"
Đại Tráng cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc.
Lúc , chị dâu của Hứa Như Ý đang bế đứa trẻ trong tay, ánh mắt tràn đầy yêu thương. Cả gia đình vây quanh, ngắm bé con chào đời, nét mặt ai nấy đều tràn ngập niềm vui.
Cảnh tượng thật ấm áp.
Ngay cả Tần Chiêu Chiêu và Dư Hoa bên cạnh cũng kìm mà mỉm theo.
Mộng Vân Thường
Trên giường, Hứa Như Ý khẽ nhích , nở một nụ yếu ớt. Cô về phía chị dâu, ngập ngừng :
"Chị dâu, em với Đại Tráng đều kinh nghiệm chăm con, chồng em cũng về nhà , ở đây chỉ còn mỗi ... Em sợ một lo xuể. Em nhờ ở chăm em mấy hôm..."
Chị dâu hề do dự, đáp ngay:
"Hôm nay đến đây cũng ý định về. Mẹ chồng em qua nhà , bà chăm sóc em trong thời gian ở cữ, nên nhờ lo cho em. Đợi xuất viện, em cứ về nhà đẻ ở cữ ."
Hứa Như Ý lập tức xua tay, sắc mặt phần lo lắng:
"Không ! Sao em thể về nhà đẻ ở cữ? Người sẽ dị nghị, , cho gia đình ."
Chị dâu chỉ , chẳng mấy để tâm:
"Toàn mấy hủ tục cũ rích thôi. Nhà chẳng ai tin mấy chuyện đó. Phòng chuẩn sẵn, em về là chỗ ở luôn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/685.html.]
Anh cả của cô cũng lên tiếng:
"Nghe lời chị dâu ."
Hứa Như Ý cắn môi, hốc mắt nóng lên, giọng nghèn nghẹn:
"Chị dâu, cảm ơn chị..."
Chị dâu vỗ nhẹ lên tay cô, dịu dàng:
"Đừng khách sáo. Sau dù em khó khăn thế nào, nhà đẻ vẫn luôn là chỗ dựa của em."
Lời khiến ngay cả Tần Chiêu Chiêu cũng cảm động. Cô thầm nghĩ, dù Hứa Như Ý một bà chồng , nhưng cô một chồng yêu thương, bố và chị vững vàng lưng—như thế cũng là một dạng may mắn.
Dư Hoa và Tần Chiêu Chiêu chứng kiến khoảnh khắc gia đình đầy xúc động , lòng cũng vui vẻ hẳn lên. Trên đời , những vẫn còn nhiều.
Họ rời khỏi phòng bệnh để trở về nhà.
Về đến nơi, giúp việc chuẩn sẵn bữa trưa, thấy họ, bà hỏi:
"Mọi việc cả chứ?"
Dư Hoa gật đầu:
"Xong cả . Tối nay sẽ ở bệnh viện, ban ngày thể về nhà."
"Thế thì , ăn ở nhà vẫn bổ dưỡng hơn."
Tối đến, bảy giờ, Lục Phi lái xe đưa Dư Hoa trở bệnh viện.
Trước khi , bà lấy một chiếc chăn mỏng từ trong tủ, cẩn thận gấp mang theo.
Thấy , Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên hỏi:
"Mẹ định gì ? Mẹ cũng tính ở bệnh viện ?"