Tuệ Lan đặt đứa bé  úp  cánh tay , để bụng bé tựa  tay, nhẹ nhàng đung đưa. Chỉ vài giây , tiếng  bỗng nhiên im bặt.
Cả phòng sửng sốt. Dư Hoa mừng rỡ: “Thật sự là đau bụng ? Con giỏi quá! Nếu con  bận việc thì  , ở  giúp Chiêu Chiêu với các bé    .”
Tuệ Lan  tươi: “Con cũng nghĩ .  con  , con  nhận lương  đấy, chỉ cần cho con ăn ở là  . Con  kinh nghiệm chăm trẻ, đợi chị Chiêu Chiêu hồi phục thì con sẽ lo việc riêng. Nếu   đồng ý, con sẽ ở . Còn  thì con đành đến nhà trọ .”
Dư Hoa vội : “Con  thế  thím ngại lắm, để con   công, thím  yên lòng .”
Trong nhà hiện   giúp việc nhưng họ chỉ phụ trách nấu ăn, dọn dẹp và chăm sóc Á Á, Thanh Thanh,  thể hỗ trợ thêm cho Tần Chiêu Chiêu. Lục Trầm dù  về, nhưng chăm trẻ sơ sinh là chuyện  đơn giản. Nếu thuê bảo mẫu, chi phí  cao,  kể    tính cách  đó thế nào. Giờ  Tuệ Lan,  là   quen, đáng tin hơn nhiều.
Vương Tuệ Lan xua tay: “Em   là để kiếm tiền của  ngoài, chứ   của chị Chiêu Chiêu.”
Câu   khiến Lục Phi  bên cạnh cũng  nhịn  mà  cô lâu hơn một chút.
Dư Hoa vui vẻ sắp xếp phòng cho Vương Tuệ Lan để cô nhanh chóng  định chỗ ở.
Vương Tuệ Lan  siêng năng,  chỉ chăm sóc chu đáo cho ba  con Tần Chiêu Chiêu mà còn chủ động giúp đỡ thím Lý –  giúp việc trong nhà – mỗi khi rảnh rỗi. Cô cũng thường xuyên chơi cùng Á Á và Thanh Thanh, hai bé  quấn quýt, suốt ngày ríu rít gọi cô là "chị Tuệ Lan".
Nhờ  cô,  khí trong nhà thêm phần ấm áp. Dư Hoa, Lý Lệ Hoa và Tần Trung đều yên tâm  ,  còn  lo lắng chuyện trong nhà nữa.
Trong thời gian , Lục Trầm cũng xin nghỉ phép một tuần. Cả tuần ,     mà chỉ ở nhà bên cạnh vợ con. Càng ở lâu,  càng thấy lưu luyến,  nỡ rời xa.
 thời gian trôi qua  nhanh, một tuần ngắn ngủi kết thúc,    đeo ba lô lên đường  về vùng biên giới xa xôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/704.html.]
Tần Chiêu Chiêu cũng    .
Mộng Vân Thường
Tối hôm  ngày  rời nhà, khi cả hai  cạnh  trong chăn, cô nhẹ giọng hỏi:
"Anh  thể xin điều chuyển về quân khu thành phố Hải Thị ?"
Lục Trầm sững  một lát,  đó nghiêm túc  vợ.
Trước khi sinh con, cô  nghĩ đây là vấn đề lớn. Cô từng dự tính rằng  khi ở cữ xong, nhận  chứng chỉ hành nghề y, cô sẽ cùng con đến vùng núi sống với . Khi , cô tin chỉ cần  ở bên ,  khó khăn đều  thể chịu đựng, thậm chí sẽ thấy đó là niềm hạnh phúc. Cô  định sẽ mở một phòng khám nhỏ ở đó,  tiện chăm sóc gia đình,  tiếp tục  công việc yêu thích.
 sinh con , cô mới hiểu nuôi dạy hai đứa trẻ chẳng hề dễ dàng. Cô  ngại khổ, nhưng cô   con   chịu vất vả. Nơi  đóng quân quá xa, điều kiện sinh hoạt khó khăn, mỗi   xuống phố  leo đồi lội núi mất cả nửa ngày. Cô   kinh nghiệm chăm con,   một  lo cho hai bé, chuyện mở phòng khám e rằng cũng khó thực hiện.
Những điều , cô   hết với . Cô chỉ  , nhẹ giọng  tiếp:
"Em chỉ đề xuất  thôi. Nếu  thực sự  thể rời xa đơn vị và chiến hữu, thì đợi khi hai đứa nhỏ  , em sẽ đưa chúng đến ở cùng . Hiện tại, chúng còn quá bé, em  chắc   thể chăm sóc  cả hai đứa."
Lục Trầm  trả lời ngay, chỉ im lặng ôm chặt cô  lòng. Một lúc lâu ,  mới khẽ thở dài:
"Anh  thể ích kỷ như , bắt ba  con em theo  chịu khổ. Anh sẽ cân nhắc đề xuất của em."
Cô khẽ gật đầu.
Cô hiểu, một khi Lục Trầm   sẽ cân nhắc, nghĩa là trong lòng    quyết định.