Sau khi trở về nhà khách, cha  Trương Vi Vi thấy con gái về thì đinh ninh rằng  chuyện   sắp xếp xong xuôi. Hai  cầm lấy chiếc máy ảnh, chuẩn   ngoài chụp vài tấm  kỷ niệm.
"Anh Lục   ở doanh trại,   đang họp ở đoàn đội, chắc còn lâu mới về."
Nghe ,  Trương  tỏ vẻ sốt ruột, chỉ  :
"Vậy thì  cần vội. Chúng   tận bảy ngày ở đây mà. Cảnh vật nơi  tuy hoang vắng nhưng cũng  nét  riêng. Ra ngoài  dạo, chụp vài tấm ảnh  kỷ niệm cũng ."
Ba Trương hào hứng cầm máy ảnh lên:
"Đi thôi, nhân tiện chụp vài kiểu ảnh."
Mẹ Trương nhân cơ hội  với chồng:
"Hôm nay  mặc bộ đồ  nhất, ông xã , hai vợ chồng    nhiều ảnh chụp chung. Lần   con gái  cùng, nhờ nó chụp cho vài tấm nhé?"
Ba Trương  thoải mái:
"Đương nhiên ."
  kịp  khỏi cửa, Trương Vi Vi  lạnh giọng tạt một gáo nước lạnh  sự hào hứng của cha  :
"Không  , xung quanh doanh trại  quy định cấm chụp ảnh."
Ba Trương  cho là đúng, chỉ xua tay :
"Quy định là quy định, nhưng con  thì linh hoạt. Mình  xa doanh trại một chút là  mà. Chúng    chụp gì trong doanh trại, chắc   ."
"Ba, vẫn   . Nếu  phát hiện,  chuyện sẽ  phiền phức."
Mẹ Trương cũng  đồng tình:
"Đi chơi mà  chụp ảnh thì còn gì thú vị? Con gái, cứ  lời ba con . Máy ảnh nhỏ gọn thế , bỏ  túi thì ai mà ?"
Nhìn cha  kiên quyết như , Trương Vi Vi cũng chẳng  tranh cãi thêm. Dù  họ cũng  mất công tới đây, nếu cứ nghiêm khắc quá thì chẳng khác nào  họ mất hứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/72.html.]
Cô đành thở dài nhượng bộ:
"Được , nhưng chỉ  chụp ở những nơi    và chỉ  chụp phong cảnh. Không  chụp bất cứ công trình nào trong doanh trại."
Ba Trương lập tức gật đầu:
"Không thành vấn đề! Cứ theo lời con mà . Đi thôi!"
Nói xong, ông  nhanh chóng bước  khỏi cửa.
Trương Vi Vi và  cô  cũng nối bước theo .
Khi Lục Trầm trở về doanh trại từ đoàn đội thì  gần trưa.
Vừa bước  văn phòng, Vương Đức Thuận liền báo cáo:
"Doanh trưởng, sáng nay Trương Vi Vi  đến tìm ."
Mộng Vân Thường
Lục Trầm cau mày:
"Cô  tìm   chuyện gì?"
Vương Đức Thuận lắc đầu:
"Cô    rõ, chỉ hỏi    và khi nào về.  bảo là  rõ,  thể sẽ lâu. Sau đó cô  liền rời ."
Lục Trầm  quá để tâm, nghĩ  lẽ cũng   chuyện gì quan trọng.
"Đi thông báo cho các phòng ban, chuẩn  họp."
Vương Đức Thuận lập tức rời . Lục Trầm uống nửa cốc nước, cầm tập tài liệu   thẳng đến phòng họp.
Cuộc họp kéo dài gần một giờ đồng hồ mới kết thúc.
Khi   văn phòng, đồng hồ  chỉ 12 giờ trưa.