Tần Chiêu Chiêu  quen với nhịp sống của một    hơn mười ngày các con chào đời. Việc chăm sóc  cho b.ú cô đều  , chỉ là đôi lúc  vất vả nếu   ai hỗ trợ.  với cô, chuyện   quá khó, chỉ cần thích ứng là . Cô giữ Vương Tuệ Lan ở  một phần vì cô  còn bơ vơ nơi đất khách, cần một chỗ nương tựa. Giờ  tìm một  lạ  nhà, cô  thấy  yên tâm.
"An An và An Ninh  ngoan, chẳng quấy  gì cả. Hễ ăn no là lăn  ngủ, dễ chăm lắm. Con tự lo ,  cần thuê  . Một  lạ  nhà mà    rõ tính tình  , con  càng lo hơn."
Dư Hoa thoáng chần chừ,  nhẹ giọng bảo: "Mẹ chỉ sợ con mệt thôi."
"Con   yếu đuối . Mẹ đừng lo cho con quá."
"Thôi , nếu con cảm thấy xoay sở  thì cứ  . Khi nào cần thì  tìm   cũng  muộn."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu,   gì thêm. Dư Hoa ở  ăn trưa, nghỉ ngơi một lát  mới  .
Gần tám giờ tối, cả nhà chuẩn   ngủ thì chuông cửa vang lên. Dư Hoa  mở cửa,  thấy  bên ngoài, bà lập tức reo lên mừng rỡ:
Mộng Vân Thường
"Tuệ Lan! Sao con  về đây? Mau  !"
Đứng  cửa là Vương Tuệ Lan, khuôn mặt tươi  nhưng ánh mắt  chút bối rối. Cô  nắm nhẹ mép áo,  chậm rãi :
"Con lo cho chị Chiêu Chiêu với An An và An Ninh. Con sẽ ở  đây đến khi chị  hết tháng cữ  mới rời ."
Dư Hoa  khỏi xúc động. Bà  từng gặp cô gái nào chân thành đến . Trong lòng càng thêm quý mến cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/732.html.]
Nghe tiếng ngoài cửa, Tần Chiêu Chiêu, Lục Quốc An cùng hai bé Á Á và Thanh Thanh đều kéo  phòng khách. Nhìn thấy Vương Tuệ Lan  đó, Tần Chiêu Chiêu thoáng sững sờ. Cô  ngờ cô   trở về ngay trong tối nay. Đang là lúc đoàn tụ cùng gia đình,  mà cô  vẫn nhớ đến cô và hai đứa nhỏ, điều  khiến cô  khỏi nghẹn ngào.
Cô   gì, chỉ mở rộng vòng tay ôm lấy Vương Tuệ Lan. Một cái ôm thật chặt.
"Chúc mừng em, cuối cùng em cũng tìm  gia đình . Từ nay em   một mái ấm."
Vương Tuệ Lan run nhẹ trong vòng tay . Cô  luôn coi Tần Chiêu Chiêu là  , là  đầu tiên mang  cho cô cảm giác của một gia đình. Nếu  vì Chiêu Chiêu ở Hải Thị,  lẽ cô cũng chẳng nghĩ đến chuyện đến đây tìm kế sinh nhai.
Giọng cô nghẹn : "Dù em  tìm   , em cũng  cảm thấy cô đơn. Với em, chị Chiêu Chiêu và  Lục  là gia đình ."
Nghe những lời , Tần Chiêu Chiêu rưng rưng nước mắt, Lục Quốc An và Dư Hoa cũng xúc động   nên lời.
Tần Chiêu Chiêu buông tay, kéo cô   phòng khách: "Vào  , kể cho cả nhà  chuyện hôm nay với gia đình em. Bố  và chị cũng  tò mò."
"Phải đó!" Dư Hoa cũng gật đầu, bà  gia đình họ Từ, nhưng  rõ nhiều về họ hàng của họ.
Vương Tuệ Lan  xuống,  kịp  gì thì Á Á và Thanh Thanh  nhanh chóng chạy tới, mỗi đứa bám một bên cô . Hai bé  rằng cô  tìm  bố ,  sẽ  rời , vì thế mà  mừng   lưu luyến.  giờ  cô  bảo sẽ ở  thêm một thời gian, cả hai đều vô cùng vui vẻ.
Á Á nắm lấy tay cô , đôi mắt to tròn lấp lánh: "Chị Tuệ Lan, bố  chị   với chị ?"
Vương Tuệ Lan khẽ mỉm , gật đầu: "Họ đối xử   với chị."
"Vậy thì . Nếu họ   thì chị đừng về đó nữa, cứ ở đây với chúng em!"