Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Thập Niên 80: Chồng Tôi Là Sĩ Quan Cuồng Mê Vợ - 772

Cập nhật lúc: 2025-03-10 02:28:50
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

giận tím mặt, nhất thời quên mất đang ở . Cái thói cậy quyền bắt nạt khác ăn sâu máu, khiến bà kiềm chế mà lao lên:

“Mày nợ là xong ? Mày nợ vợ chồng tao cả đời, c.h.ế.t cũng trả hết !”

Bố nuôi cô vội kéo bà , trầm giọng: “Đừng manh động.”

vẫn gào lên, chỉ tay mặt Vương Tuệ Lan:

“Nếu mày đưa lời giải thích rõ ràng, tao sẽ sống luôn ở đây! Có gan thì g.i.ế.c tao , thì đừng hòng thoát!”

Thái độ ngang ngược đến mức trơ trẽn khiến những xung quanh bất bình. Có nhịn , lên tiếng:

Mộng Vân Thường

là vô lý! Đã còn quan hệ mà còn mò tới đây gây sự, chẳng chỉ vì tiền ?”

Nghe , bà buồn giả vờ nữa, gương mặt lộ rõ vẻ bất cần:

đấy, tao là đồ lưu manh! Chúng mày tao nào? Lo chuyện của !”

Nói , bà sang chồng: “Đi thôi, sáng giờ ăn gì, nhà nó kiếm chút đồ lót .”

Từ Bình An khẩy, chắn ngay cửa:

“Loại như các xứng bước nhà . Biến ngay.”

nhướng mày, nhếch miệng khinh bỉ:

“Được thôi, cũng . Vậy đưa 5000 đồng đây, chúng lập tức ngay, nhắc chuyện đánh nữa.”

ngang nhiên chìa tay .

Lời xong, xung quanh liền vang lên tiếng nhạo.

Lương trung bình của công nhân ở Hải Thị 40 đồng, kiếm 5000 đồng, e rằng việc quần quật mười năm ăn uống mới nổi. Bà mở miệng đòi tiền lớn như , đúng là ai cho bà cái gan đó.

Từ Bình An nắm chặt tay, lạnh lùng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/772.html.]

“Bà ?”

Nếu bố cùng Vương Tuệ Lan đó, lẽ tát bà một cái để bà tỉnh táo .

Vương Tuệ Lan siết chặt nắm tay, giọng nghẹn ngào vì tức giận.

Nếu bố nuôi tồi tệ đến , cô trốn tới Hải Thị.

Lúc , bố ruột cô bước lên, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Các tìm đến đây bằng cách nào?”

Bố nuôi Vương Tuệ Lan thoáng chột , kịp gì thì bố cô tiếp tục:

“Hải Thị cách Đông Lăng hơn một nghìn cây . Chúng từng thông báo cho ai con bé ở đây. Vậy ai chỉ đường cho các ?”

giật , đảo mắt liên tục:

“Tất nhiên là… chúng tự tìm .”

“Tự tìm ?” Bố cô nhíu mày, lạnh giọng:

“Nếu ai quen ở đây, ai chỉ đường, thì các con gái đang ở Hải Thị? Hay là… các cùng một phe với bọn bắt cóc nó?”

Vừa dứt câu, sắc mặt vợ chồng lập tức biến đổi.

Bố nuôi cô vội vàng xua tay: “Đừng bậy! Chúng liên quan gì đến bọn buôn !”

“Vậy , ai đưa thông tin cho các ?”

Không khí trở nên căng thẳng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai kẻ mặt.

luống cuống, giọng lí nhí:

“Chuyện cần thiết cho ông .”

Loading...