Trương Nghiêm gật đầu, suy nghĩ một lúc  đáp:
"Được thôi.  sẽ cố gắng để bài    duyệt."
Phương Yến hài lòng gật đầu:
"Trông cậy   đấy."
"Không vấn đề gì."
Sau khi về nhà, Phương Yến  tìm đến bố  để mượn thêm ba trăm đồng.
Từ nhỏ đến lớn, Phương Yến luôn là một đứa con ngoan ngoãn,  từng khiến bố   bận lòng. Đến khi trưởng thành, tự kiếm  tiền, cô  cũng  còn xin họ trợ cấp nữa.
Hôm nay,  đầu tiên  nhiều năm, cô  chủ động mở lời:
"Mẹ, con cần mượn một ít tiền."
Mẹ cô  thoáng sững , lập tức lo lắng hỏi:
"Tiểu Yến, con gặp chuyện gì ?"
Phương Yến lắc đầu, giọng điệu vẫn bình tĩnh:
"Mẹ đừng lo, con  . Số tiền  con chỉ mượn tạm, đến trưa mai sẽ trả ."
Nghe ,  cô   khỏi xót xa. Từ nhỏ đến lớn, con gái bà luôn tự lập,  bao giờ mở miệng xin xỏ điều gì. Lần  đột nhiên mượn tiền, nhất định là  chuyện quan trọng.
Bố cô  cũng  chần chừ, lấy   bộ tiền mặt trong nhà, đưa cho cô :
"Tất cả  400 đồng, con cầm hết ."
Phương Yến chỉ nhận 300 đồng, phần còn  đẩy về phía bố:
"300 đồng là đủ , cảm ơn bố ."
Bố cô  nhíu mày, kiên quyết :
"Cứ giữ lấy mà dùng. Bố  ở trường cả ngày, cũng chẳng  gì cần tiêu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/786.html.]
Mộng Vân Thường
 Phương Yến  đặt   tiền dư lên bàn, giọng điệu dứt khoát:
"Con  cần nhiều  . Ngày mai con  một cuộc phỏng vấn quan trọng, giờ con  nghỉ đây."
Mẹ cô   theo bóng con gái khuất dần  cầu thang, ánh mắt đầy suy tư.
---
Trở về phòng, Phương Yến đặt túi lên bàn, vô thức  sang khung ảnh gia đình đặt ngay ngắn  đó.
Trong bức ảnh, bốn  họ đang mỉm  hạnh phúc. Đó là thời khắc  nhất trong cuộc đời cô ,  khi  thứ  đổi. Nếu em trai còn sống...  lẽ bây giờ cô   là một    khác.
Cửa phòng khẽ mở,  cô  bước ,  tay là một cốc sữa ấm.
Phương Yến  , nhận  là  thì khẽ gọi:
"Mẹ."
Mẹ cô  dịu dàng đặt cốc sữa xuống bàn:
"Mẹ pha cho con, uống  hãy ngủ nhé."
"Con cảm ơn ."
Ánh mắt  chợt dừng   bức ảnh gia đình.
"Con  nhớ em trai ?"
Phương Yến cụp mắt, vẻ mặt u buồn. Ngón tay vô thức miết nhẹ lên hình bóng  bé trong khung ảnh.
"Nếu em còn sống, năm nay cũng tròn mười tám tuổi ."
Nhắc đến chuyện cũ, mắt  cô  lập tức đỏ hoe. Bà cầm lấy khung ảnh, giọng  nghẹn ngào:
"Mọi chuyện đều là  của . Nếu bố  trông chừng thằng bé  hơn... nó   gặp chuyện."
Nhìn  tự trách, Phương Yến  khỏi mềm lòng. Cô   dậy, nhẹ nhàng ôm lấy bà:
"Mẹ, con xin . Con  khiến  nhớ đến em ."