Lục Phi  xuống, tiếp tục kể:
"Hải Thị Nhật Báo là báo nhà nước, chủ trương lan tỏa những tin tức tích cực, thế nên khi phát hiện nội dung sai lệch ảnh hưởng đến uy tín tờ báo, họ lập tức báo cảnh sát để chuyển trách nhiệm sang công an xử lý. Sau đó, bọn con theo cảnh sát đến đồn  đơn tố cáo. Hành vi của Phương Yến  vi phạm pháp luật, nên  khi lấy lời khai và lập hồ sơ, quyết định cuối cùng là tạm giam cô . Khi  thấy hai chữ 'tạm giam', Phương Yến lập tức  ầm lên, nhưng cảnh sát  chấp nhận bất kỳ lời biện hộ nào. Sau khi  tất thủ tục, bọn con mới  về."
Nghe đến đây, Tần Chiêu Chiêu và bà Dư Hoa đều thở phào nhẹ nhõm.
" là tự  tự chịu," bà Dư Hoa thở dài. "Còn trẻ mà tâm địa quá  xa. Con đường tươi sáng  mắt,  mà tự tay phá hủy."
Cùng lúc đó, tại đồn công an, Phương Yến gần như suy sụp  .
Cô  níu c.h.ặ.t t.a.y giám đốc đài, ánh mắt hoảng loạn, cầu xin gã giúp đỡ:
"Anh nhất định  cứu em! Em  thể ở  đây, lỡ mà để  hồ sơ tội phạm thì cuộc đời em coi như chấm hết!"
Giám đốc đài hạ giọng, sắc mặt nghiêm nghị:
"Hiện giờ em   tạm giam ,  thể  ngoài  nữa. Anh sẽ báo cho bố  em ,  đó cùng họ nghĩ cách giải quyết."
Phương Yến trợn tròn mắt, gần như phát điên. Cô   dùng bao nhiêu năm để xây dựng hình tượng  hảo  mặt bố ,  mà giờ tất cả sắp sụp đổ chỉ vì một sai lầm!
"Không ! Anh  thể báo cho họ!" Giọng cô  nghẹn , gấp gáp đến mức run rẩy. "Em nhất định   khỏi đây ngay. Em  thể để bố   chuyện ! Nếu họ  em  tạm giữ, họ sẽ thất vọng về em lắm!"
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/805.html.]
Giám đốc đài cố kìm nén sự bực bội. Chuyện phát sóng trực tiếp xảy  sự cố  đủ khiến gã đau đầu, bây giờ  thêm vụ bê bối của Phương Yến. Vị trí giám đốc mà gã cực khổ giành   thể cũng sẽ lung lay  vụ .
Gã trừng mắt  cô , cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng   mất  phần kiên nhẫn:
"Em bình tĩnh  ! Mọi chuyện  đến nước , em  gì cũng  thể  đổi . Anh còn cả đống rắc rối bên ngoài  giải quyết,  thể lo cho em mãi ! Việc em cần  bây giờ là ngoan ngoãn ở  đây."
Phương Yến sững sờ, bàn tay bấu chặt  thành ghế, giọng  khàn :
"Nếu ở  đây,   em còn  thể tiếp tục  ở đài truyền hình ?"
Giám đốc đài im lặng một lát,  đó thở dài,  thẳng:
"Anh   lừa em. Sự cố   ảnh hưởng quá lớn. Sau khi em  ngoài, đài truyền hình chắc chắn  thể giữ em . Ngay cả  cũng     còn giữ  vị trí giám đốc  ."
Nghe , Phương Yến như rơi xuống vực thẳm. Cô    tất cả để   chỗ  trong ngành truyền thông,  mà giờ  thứ đều sụp đổ.
Giám đốc đài tiếp tục:
" em yên tâm,  vẫn còn chút quan hệ. Nếu  thể,  sẽ giúp em tìm công việc khác."
Phương Yến ngước mắt  gã, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Cuối cùng, cô  cố gắng lấy  bình tĩnh, giọng  cũng dịu xuống:
"Được, em  lời ... Chỉ xin  một chuyện, đừng để bố  em . Họ là giáo viên đại học,  coi trọng danh dự. Nếu  em  công an tạm giữ, họ sẽ  bao giờ tha thứ cho em..."