Bầu  khí trong phòng  phần nặng nề. Các vị lãnh đạo đều nở nụ , nhưng trong ánh mắt họ  phảng phất nét gượng gạo.
Lục Dao cảm thấy lòng  dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.
Trên đường đến đây, cô vô cùng vui sướng.  bây giờ, khi thấy sự tiếp đón quá mức trịnh trọng của công an, niềm vui  bỗng nhiên chùng xuống.
Chẳng lẽ, An Hoa  ?
Bố  chồng cô cũng  vẻ nhận  điều bất thường. Họ nắm chặt lấy tay , sắc mặt căng thẳng.
Cục trưởng Tôn lên tiếng đầu tiên: "Hôm nay, mời   đến đây là để thông báo về tình hình của Hứa An Hoa."
Mộng Vân Thường
Ông   ngập ngừng,  đó  sang đội trưởng Chu.
Lục Dao  thể chịu đựng thêm giây phút nào nữa, cô gần như bật dậy, giọng  đầy lo lắng: "Có    gặp chuyện gì ?"
"Đừng lo." Đội trưởng Chu trầm giọng , "Hiện tại   vẫn , đang  đường trở về. Chỉ là..." Ông  ngừng  một chút, thở dài  mới tiếp tục, "Cậu  đang trong trạng thái mất trí nhớ."
Cả căn phòng như lặng .
Lục Dao sững sờ.
Bố  chồng cô cũng c.h.ế.t lặng.
"Mất trí nhớ?" Họ cùng thốt lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/824.html.]
Sau vài giây trấn tĩnh , Lục Dao chợt thấy trong lòng nhẹ bẫng.
Không  cả. Chỉ cần An Hoa còn sống, thế là đủ.
Dù   mất trí nhớ, dù   còn nhớ gì về cô, chỉ cần  vẫn còn  đời, chỉ cần  vẫn  thể  về, tất cả những điều khác đều  còn quan trọng nữa.
Bố chồng cô hít sâu một , giọng   chút nghẹn ngào: "Rốt cuộc  xảy  chuyện gì? Vì  con trai   mất trí nhớ? Các   thể  rõ hơn ?"
Cục trưởng Tôn cùng đội trưởng Chu trao đổi ánh mắt với ,  mặt hiện lên sự áy náy.
"Hôm nay, chúng  mời   đến đây là để thông báo  bộ sự thật." Cục trưởng Tôn  dậy, cúi đầu thật sâu, giọng  trầm thấp: "Chúng  thực sự xin . Trong suốt thời gian qua, vì lý do bảo mật nhiệm vụ, chúng   thể tiết lộ tin tức về Hứa An Hoa cho gia đình. Khiến    lo lắng, đau lòng suốt một thời gian dài… Chúng  vô cùng lấy  tiếc."
Đội trưởng Chu cúi đầu, trong lòng  khỏi cảm thấy áy náy.
"Mọi  đừng như , chúng  hiểu mà."
Cả căn phòng dần lắng , ai nấy đều  xuống.
Cục trưởng Tôn liếc  đội trưởng Chu, giọng trầm xuống: "Anh  ."
"Vâng, để  ."
Đội trưởng Chu hít sâu một , ánh mắt thoáng hiện vẻ nặng nề.
"Nửa năm , trong một  truy bắt tội phạm, chúng  tình cờ phát hiện một tổ chức xã hội đen quy mô lớn  cắm rễ ở khu vực đó từ lâu. Chúng  chỉ hoành hành ngang ngược mà còn coi thường cả chính quyền địa phương.
Người dân ở đó   chịu đựng sự áp bức suốt nhiều năm. Công an địa phương nhiều  cử   vùng nhưng đều  phát hiện và  ai còn sống sót trở về. Mỗi năm, đồng đội của chúng  đều   ngã xuống  chiến tuyến ...