Á Á chu môi, giãy khỏi tay bố:
"Con cô em bé mà, con sẽ cô đau !"
Dứt lời, cô bé nhào lòng Lục Dao, giọng ngọt lịm:
"Cô ơi, mấy ngày thấy cô, con nhớ cô lắm!"
Lục Dao mỉm , cúi xuống thơm lên má Á Á:
"Không uổng công cô thương con."
Dư Hoa đặt túi đồ xuống, Lục Dao hỏi:
"Hôm nay rảnh rỗi thế? Không ?"
Lục Dao vui vẻ kể chuyện Hứa An Hoa trở về.
Dư Hoa và Lục Phi thoáng sững sờ, ánh mắt vô thức sang Tần Chiêu Chiêu.
Tần Chiêu Chiêu gật đầu xác nhận, lúc họ mới tin.
Dư Hoa thở phào nhẹ nhõm:
"Chỉ cần còn sống trở về là , mất trí nhớ cũng cả, từ từ sẽ thôi."
Lục Phi cũng đồng tình:
Mộng Vân Thường
" , còn sống là điều may mắn nhất."
Bà Dư :
"Bố con sáu giờ mới về, lúc đó với bố sẽ đến bệnh viện thăm An Hoa."
Lục Phi lên tiếng:
"Con cũng ."
Tần Chiêu Chiêu gật đầu:
"Em cũng ."
Dư Hoa bật :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/828.html.]
"Ở nhà còn con cái, những gì cần sẽ về kể cho con."
Lục Dao ở ăn trưa với gia đình. Sau đó, cô cùng Tần Chiêu Chiêu trò chuyện đến hơn bốn giờ mới về nhà.
Bố chồng cô dọn dẹp nhà cửa tươm tất, ai nấy đều đồ mới.
năm giờ rưỡi, cả nhà mặt cổng Bệnh viện Nhân dân.
Năm giờ năm mươi phút, xe cảnh sát từ Sở công an mới đến nơi.
Lục Dao và bố chồng chờ sẵn, mắt đỏ hoe vì xúc động.
Vừa khi xe dừng , Lục Dao kiềm chế , cùng bố chồng bước nhanh đến gần. Qua lớp cửa kính, cô cố gắng tìm kiếm bóng dáng mà cô ngày đêm mong nhớ.
Cục trưởng Tôn tự lái xe, đội trưởng Chu ghế phụ, xuống xe mở cửa phía .
Một bàn chân bước xuống , đó, Hứa An Hoa từ trong xe chậm rãi .
Mẹ Hứa cầm nước mắt, nhào đến ôm chầm lấy con trai:
"An Hoa! Con về ... Cuối cùng cũng gặp con..."
Hứa An Hoa chỉ im. Ánh mắt chút mơ hồ, phản kháng, cũng đáp . Đôi mắt hoang mang, dường như đang cố gắng lục tìm ký ức trong đầu.
Khi ánh mắt lướt qua Lục Dao, trong khoảnh khắc, một tia ngạc nhiên thoáng hiện. , Hứa An Hoa nhanh chóng dời mắt, về phía đội trưởng Chu như thể tìm kiếm sự xác nhận.
Đội trưởng Chu vỗ vai , giọng áy náy:
"Đây là , đây là bố ... còn đây là vợ . Trên đường đến đây, qua ."
Hứa An Hoa mấp máy môi, giọng khàn khàn:
"Tại ... chút ấn tượng nào về họ?"
Đội trưởng Chu thở dài:
"Cậu thương quá nặng, dẫn đến mất trí nhớ. Chúng đến gặp bác sĩ , chuyện sẽ thôi. Cậu sẽ nhớ tất cả."
Lục Dao chuẩn tâm lý rằng Hứa An Hoa sẽ nhận . khoảnh khắc ánh mắt xa lạ đối diện với cô, trái tim vẫn đau nhói.
Cô cố ý, nhưng vẫn thấy xót xa khôn nguôi.
Mẹ Hứa kéo Lục Dao đến gần hơn, giọng nghẹn ngào:
"An Hoa, đây là Lục Dao. Con bé đang mang thai con của con, hơn năm tháng . Con sắp bố đấy..."