Tần Chiêu Chiêu cúp máy  khi cảm ơn, nét mặt rạng rỡ  giấu nổi niềm vui.
Thấy , Vương Tuệ Lan liền đưa cho cô một miếng bánh nếp: "Chiêu Chiêu,  chuyện gì vui thế?"
Tần Chiêu Chiêu đón lấy, cắn một miếng. Vị ngọt mềm của bánh khiến tâm trạng cô càng thêm hân hoan. Lục Dao và Hứa An Hoa cũng cầm bánh nếp trong tay,  ăn  .
Lục Dao tinh nghịch nheo mắt: "Đừng  nhé! Để em đoán thử xem nào!"
Vốn định chia sẻ ngay, nhưng thấy Lục Dao hào hứng, Tần Chiêu Chiêu liền  xuống đối diện: "Được thôi, em đoán ."
"Chứng chỉ hành nghề của chị  , đúng ?"
Tần Chiêu Chiêu giật : "Sao em ? Em  thấy  bên   gì ?"
Lục Dao  rạng rỡ, lắc đầu: "Không , em chỉ đoán thôi."
Vương Tuệ Lan bật : "Em giỏi thật đấy! Chiêu Chiêu còn   mà  đoán trúng !"
"Chuyện gì khó ! Nhìn chị  vui thế , ngoài chuyện đó  còn gì khác khiến chị  phấn khởi đến  !"
Tần Chiêu Chiêu mỉm : "Em đúng là  hiểu chị nhất! Chứng chỉ hành nghề của chị  , trong vòng một tuần  đến lấy. Ban đầu định  ngay chiều nay, ai ngờ họ nghỉ  buổi chiều."
"Đằng nào cũng  , lấy sớm  muộn cũng  thôi, chị còn cả tuần cơ mà!" Lục Dao  nhai bánh  .
Tần Chiêu Chiêu , ăn nốt miếng bánh   dậy: "Bận rộn cả sáng , chị  xem mấy đứa nhỏ đây."
Vương Tuệ Lan kéo tay cô , đưa thêm một miếng bánh nếp: "Chúng mới ngủ  lâu . Lúc chị đến, chúng  dậy , chị còn chơi với chúng một lúc lâu mà."
Tần Chiêu Chiêu xua tay: "Không ăn nữa ! Hai tiếng  gặp, chị   xem !"
Mộng Vân Thường
Vừa dứt lời, từ trong phòng bỗng vang lên tiếng  oe oe của trẻ con, như thể    về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/856.html.]
Cô ngạc nhiên: "Lạ thật, chẳng lẽ chúng  em về  ?"
Vương Tuệ Lan bật , bước theo cô  phòng.
An An tròn xoe đôi mắt, dáo dác  quanh. Vừa  tiếng động, cô bé lập tức ngừng .
Tần Chiêu Chiêu bước tới, cảnh tượng  mắt khiến cô  nhịn  .
An Ninh đang ngậm lấy dái tai của An An, khiến nó đỏ ửng cả lên.
Vương Tuệ Lan phì : "Bảo   ru ngủ  dậy, hóa  nhóc con  đang gặm tai em gái !"
Tần Chiêu Chiêu dịu dàng gỡ miệng An Ninh  khỏi tai An An, cúi đầu   nhóc đang chu môi bất mãn: "Thằng nhóc  đói ."
Cô bế An Ninh lên, cho  nhóc bú.
Vương Tuệ Lan cũng bế An An lên, ngắm nghía cái tai đỏ au,  nhịn  mà bật : "Nhìn , tai An An đỏ hết cả , bảo  con bé  !"
Tần Chiêu Chiêu  theo. Hai bé   ba tháng tuổi, nhờ chăm sóc  nên trông bụ bẫm hơn hẳn.
Cô  chiếc nôi nhỏ chật chội, trầm ngâm: "Chiếc nôi   còn đủ rộng cho cả hai đứa nữa . Em nghĩ nên đổi cái lớn hơn."
Vương Tuệ Lan gật đầu: "Cũng , dù  cũng  lãng phí. Bụng Lục Dao cũng sắp sinh , để dành cho con bé dùng là hợp lý."
Tần Chiêu Chiêu bật : "Nhà chồng Lục Dao  chuẩn  đủ hết . Chiếc nôi  để dành cho chị !"
Vương Tuệ Lan thoáng sững , mặt  đỏ: "Chắc chị  dùng đến …"
Tần Chiêu Chiêu ngạc nhiên: "Sao thế? Chẳng lẽ chị  định sinh thêm ?"
Vương Tuệ Lan im lặng vài giây,  nhẹ nhàng gật đầu.
Hành động  khiến Tần Chiêu Chiêu bất ngờ. Cô   chồng cô vẫn luôn hy vọng cô  sinh thêm một đứa con trai để "đủ nếp đủ tẻ". Vậy mà giờ cô      sinh nữa.