“Cái gì? Chị còn  đòi cả nhà cũ nữa ? Hồi Tết chị    thế!” Người em chồng nổi đóa.
Lý Lệ Hoa  thẳng  ông , giọng điềm nhiên: “Bây giờ  đổi ý . Đã là con cái thì ai cũng  nghĩa vụ như ,  chúng     quyền lợi gì? Nếu   chia nhà, chúng  cũng  quyền từ chối phụng dưỡng. Đừng nghĩ  thể lợi dụng chúng  nữa, trừ khi  và Tần Trung ly hôn. Bằng , các  đừng hòng chiếm  lợi ích nào.”
Bà cụ tuyệt vọng  Tần Trung, giọng khàn  vì giận: “Con ,  vợ con  gì kìa? Con  lên tiếng ? Chẳng lẽ con  để nó   tức chết?”
Tần Trung khẽ thở dài. Ông  vợ   gay gắt, nhưng nghĩ , bao năm qua bố  luôn thiên vị, lạnh nhạt với ông, thậm chí đến khi Chiêu Chiêu sinh con cũng chẳng thèm ghé thăm. Nếu chỉ cần một  họ đến thăm,  lẽ ông   tuyệt vọng đến thế .
“Mẹ , lời của Lệ Hoa  sai. Con đồng ý với bà ,   mới công bằng với tất cả.” Dứt lời, ông xoay  bước  bếp,  ngoảnh  nữa.
Bà cụ và  con thứ c.h.ế.t lặng. Họ  ngờ Tần Trung  đồng ý. Đến nước , dù  mặt dày đến  cũng  thể ở  ăn cơm  nữa.
Bà cụ giận đến phát run, chỉ  lưng Tần Trung mà mắng: “Biết  lúc mới sinh  tao  bóp c.h.ế.t mày , để bây giờ   chịu đựng cái đồ vô ơn như mày!”
Lý Lệ Hoa    chồng cứ mãi trách móc Tần Trung, bèn lên tiếng:
"Mẹ,   những lời  mà  thấy hổ thẹn ? Từ ngày con về  dâu, vợ chồng con  bỏ  bao nhiêu tiền cho bố ,  chỉ lo cho hai  mà còn  gánh vác cả chú hai. Ngày chú  cưới vợ,   vay của chúng con một khoản, đến giờ  mười mấy năm mà  trả một đồng nào. Chưa kể  đó, khi chú  sinh con, hai   tiếp tục dốc hết tiền bạc lo cho nhà chú , còn bắt chúng con góp  nữa. Biết bao nhiêu tiền của, công sức, con đều ghi  sổ.  vì nghĩ bố  khó khăn, giúp  thì giúp, chúng con  bao giờ mở miệng đòi. Vậy còn   bao nhiêu ‘lòng ’ nữa mới đủ?"
Những lời thẳng thừng của bà khiến  chồng và em chồng á khẩu,   nên lời.
Lý Lệ Hoa tiếp tục:
"Lòng  cũng nguội lạnh theo thời gian. Chuyện cũ, con   nhắc , nhưng về chuyện dưỡng già, vợ chồng con  hề trốn tránh. Dù gì Tần Trung cũng là con ruột của bố , chăm sóc bố  là điều đương nhiên. Chỉ mong   về suy nghĩ kỹ những gì con  . Giờ    ăn cơm, chúng con cũng  giữ nữa. Hy vọng bố  và chú sớm  câu trả lời."
Dứt lời, bà   bước  phòng khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/867.html.]
Mẹ chồng và em chồng  ở cửa,  theo bóng bà một lúc  cũng rời . Tần Trung từ trong bếp bước .
“Họ   ?”
Lý Lệ Hoa gật đầu, trong lòng thoáng nhẹ nhõm. Hôm nay, Tần Trung   còn mù quáng  lời ,  đầu tiên kiên quyết  về phía bà. Điều  khiến bà vô cùng hài lòng.
“Đi . Có  hôm nay   khám, chú hai   chịu trả tiền?”
Tần Trung khẽ thở dài, gật đầu:
“Chú   trong nhà   tiền, bảo  ứng ,   sẽ trả.”
Lý Lệ Hoa  hề ngạc nhiên, vì bà  sớm đoán  chuyện . Nếu   vì tiền, thì  chồng và em chồng cũng chẳng dẫn bà cụ đến đây,  còn cố ý tìm Tần Chiêu Chiêu đưa bà cụ  bệnh viện. Chuyện     đầu tiên xảy .
“Tiêu hết bao nhiêu?   ghi  sổ.”
“Chẳng cần ghi  gì, dù   tiền đó cũng đòi  .” Tần Trung  khổ.
“  là  lấy  , nhưng vẫn  ghi . Ông  sẽ thấy, đến lúc đó họ sẽ   những chuyện gì nữa. Cuốn sổ  là bằng chứng để  ai  thể  vợ chồng  bất hiếu.”
Tần Trung im lặng một lúc,  đáp:
“Năm mươi tám đồng.”
Mộng Vân Thường
Lý Lệ Hoa cau mày: “Sao tốn nhiều thế?   thấy họ lấy thuốc gì ?”
“Tiền kiểm tra bằng máy, với một ít thuốc giảm đau.”