“Ừ, hiểu .” Bà gật đầu, giọng trầm xuống. “Lần là cuối cùng. Từ nay, chúng phân rõ ràng. Ông nhất định về phía , thể để họ cứ mãi bòn rút như thế . Chuyện dưỡng già của tách bạch, đó với nhà chú hai.”
Tần Trung vợ, kiên định gật đầu: “ . giờ bà thẳng với những chuyện ?”
Lệ Hoa nhẹ: “Vì nghĩ . Là Chiêu Chiêu thấy uất ức nên bày cách cho .”
“Thật ?” Tần Trung thoáng ngạc nhiên, nhưng trầm tư gật đầu. “Như cũng . Chuyện sớm muộn gì cũng giải quyết, tách bạch sớm sẽ đỡ phiền toái hơn.”
Nhìn quanh bếp, ông bỗng nhớ : “Cá nục trong bếp cũng là Chiêu Chiêu đưa đến ?”
“ , con bé còn sạch hết . Ông hầm với xì dầu , hôm nay tâm trạng , ăn ngon một chút. Làm cơm gạo trắng luôn nhé.”
“Được , để ngay.”
…
Bên , chồng và em chồng bực tức trở về nhà. Vừa về đến nơi, bà cụ kể chuyện, dĩ nhiên quên thêm mắm dặm muối.
Mộng Vân Thường
Nghe xong, ông cụ và nhà chú hai nổi giận đùng đùng.
“Cái gì?” Ông cụ đập bàn, bật dậy. “Chúng nó thật to gan! Để xem, đến nhà nó ngay, dạy cho nó một trận! là đồ bất hiếu, mất mặt nhà họ Tần!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/868.html.]
Em dâu cả vội vàng giữ ông cụ . Bà kẻ ngốc, hiểu ngay tình huống gì đó .
“Bố, bố đừng nóng. Con thấy Lệ Hoa cố tình kích động , dụ bố đến. Chắc chắn họ chuẩn sẵn kế sách để đối phó , chúng thể để mắc bẫy .”
Bà cụ cũng vội vàng theo: “ đấy, thấy tụi nó nghiêm túc thật, chắc tính toán từ lâu . Chúng bàn bạc kỹ lưỡng, nghĩ đối sách tìm nó cũng muộn.”
Nghe , ông cụ cắn răng, cố đè nén cơn giận. Một lúc , ông nặng nề xuống, giọng trầm xuống:
“Được, sẽ .”
Trên đường về nhà, từ xa, Tần Chiêu Chiêu trông thấy hai bóng dáng quen thuộc. Lại gần hơn, cô mới nhận đó là bố của Vinh Xuân Mai. Hai họ đều vẻ mặt lo lắng, vội vã dáo dác xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Cô chào hỏi, chỉ định lướt qua như quen . nào ngờ, bố của Vinh Xuân Mai kịp thấy cô và bất ngờ chặn xe .
Tần Chiêu Chiêu khẽ cau mày. Cô rõ ông gì, chỉ từ đến nay, đàn ông hề tử tế. Ý thức điều đó, cô chút cảnh giác, buộc xuống xe, giọng bực bội:
“Ông gì thế?”
Bố của Vinh Xuân Mai vội buông tay khỏi tay lái xe cô, giọng sốt sắng:
“Cô đừng hiểu lầm, ý gì khác. Con bé Xuân Mai rời khỏi nhà từ sáng sớm, đến giờ vẫn thấy về. tìm khắp nơi mà thấy. Cô gặp nó ?”
“ thấy.” Tần Chiêu Chiêu đáp ngắn gọn, ánh mắt quan sát đối phương. Nhìn vẻ mặt ông , lẽ giống như đang dối.