nhịn hết   đến  khác, nhưng giờ thì  cần nữa. Hôm nay bà  đến đây đòi tiền, chẳng   bòn rút đến đồng cuối cùng ?   còn thấy thất vọng với các  nữa, mà là thấy khinh ghét. Chúng   thích hợp sống chung thêm một ngày nào nữa. Bà hãy dẫn con trai và con dâu  rời khỏi nhà  ."
Lời  dứt, bầu  khí như ngưng đọng.
Cả  chồng và chị dâu của Từ Như Ý đều sững sờ.
"Ông… ông    đang  gì ?" Người phụ nữ trung niên trợn tròn mắt, giọng  run rẩy vì kinh ngạc.
Bà   thể tin nổi,  chồng mà bà luôn xem là nhu nhược   thể thẳng thừng cắt đứt quan hệ  mặt bao nhiêu  như .
Bố chồng của Từ Như Ý thì  quyết tâm. Nếu tiếp tục sống chung với những con  , cả đời ông  sẽ chỉ  toan tính và tranh chấp.
Ông   già , chỉ  dành những ngày tháng bình yên cuối đời cho con ruột .
"    rõ ràng . Bà về thu xếp đồ đạc, dọn khỏi nhà  ngay ."
Dứt lời, ông  bước đến bên Từ Như Ý, khẽ thở dài:
"Xin  vì   phiền gia đình các con."
Không ai ngờ  ông   quyết liệt như .
Chị dâu Từ Như Ý vội vã lên tiếng:
"Bố, bố  suy nghĩ kỹ ? Đừng để cơn tức giận nhất thời ảnh hưởng đến quyết định!"
Ông  gật đầu, ánh mắt kiên định:
"Ừ. Bố  suy nghĩ từ lâu , chỉ là  đây  đủ quyết tâm thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/879.html.]
Phía ,  chồng và con dâu bà  bắt đầu hoảng loạn.
Cô con dâu thì thầm hỏi  chồng, giọng lo lắng:
"Mẹ, giờ    đây? Nếu  đuổi  khỏi nhà, chúng    ?"
Người  chồng cũng bồn chồn  kém.
Bà  chẳng  gì trong tay, giờ   tuổi,  đuổi  ngoài thế   bà   thể cam tâm?
Vẻ mặt bà  tái mét, nhưng vẫn cứng giọng phản bác:
"Đây cũng là nhà của ! Ông  đuổi là đuổi ?   vất vả quán xuyến nhà cửa bao nhiêu năm,   công cũng  khổ!   chút tư lợi cho con  thì  ? Chẳng  ông cũng thiên vị con ruột của  ? Ông    công bằng, nhưng chính ông cũng  thôi! Con ông và con  sống chung  một mái nhà, nhưng trong lòng ông chỉ nghĩ cho con ! Ông thương con ông, còn con  thì chỉ là bề ngoài!
Ông  thể dùng lý do  để đuổi   !  già , chẳng lẽ ông  để  sống lang thang vô gia cư ?"
"Ông    cũng , nhưng  mua cho  một căn nhà bên ngoài để   chỗ ở. Xem như bù đắp cho những năm tháng   vất vả vì gia đình . Nếu ông  đồng ý,  sẽ    hết. Dù gì đây cũng là nhà của !"
Mộng Vân Thường
"  giúp bà nuôi con trai khôn lớn, giờ nó  lập gia đình,  vợ  con. Từng  năm,   hề bạc đãi bà. Giờ bà cũng  tuổi , nên dựa  con trai ruột của  chứ đừng nghĩ đến chuyện đòi một căn nhà từ . Đừng  đến chuyện    khả năng mua nhà, cho dù  thì  cũng  thể  .
Nếu bà đồng ý rời ,   thể giúp bà thuê nhà và trả tiền thuê trong vòng nửa năm. Đó là sự nhượng bộ lớn nhất mà   thể ."
Ông   rõ,  để  con họ rời  một cách êm  là chuyện  thể. Không  lợi ích gì thì chắc chắn họ sẽ  chịu yên .
Thấy chồng cũ  dứt khoát như ,   chồng  còn giữ vẻ giả vờ  thiện nữa, bà  nhếch môi  lạnh.
"Ông nghĩ đơn giản nhỉ, chỉ với chút điều kiện  mà  đuổi chúng   ư? Không bao giờ  chuyện đó ! Ông   khả năng mua nhà cũng  ,   cần ông thuê nhà cho . Đơn giản thôi, cứ đưa  500 đồng là !"
"   tiền."
"Bà  hừ lạnh. 'Tất nhiên là ông  , vì  bộ tiền bạc đều  đưa cho Từ Như Ý ! Cứ bảo nó lấy tiền , chẳng  là xong chuyện ?'"