Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
“Thà để ông  ở đó mà sống yên  còn hơn. Chuyện của bố chồng con, nếu ông  tự lo  thì cứ để ông  giải quyết.
Còn nếu , dù gì cũng là  trong nhà, chúng   thể  ngơ.” Mẹ của Từ Như Ý nhẹ giọng an ủi.
Nghe   , lòng cô mới nhẹ nhõm đôi chút.
“Vậy con  lời , tạm thời   gì với  .”
Khoảng một giờ , Lục Phi lái xe  về. Anh   đưa bố chồng của Từ Như Ý về nhà. Đến nơi, ông lấy sổ tiết kiệm tiền hưu cùng giấy tờ nhà đưa cho Lục Phi, nhờ  mang về cho Từ Như Ý cất giữ. Ông sợ   bọn họ sẽ   lấy mất.
Sau đó, ông tìm phong bì tiền mừng mà  quên mang theo,  để Lục Phi đưa  về quê sống cùng họ hàng.
Sau khi đưa   về đến nơi, Lục Phi   nhà, giao tất cả giấy tờ cho Từ Như Ý. Cô hiểu ngay dụng ý của bố chồng, liền cẩn thận cất kỹ.
Bên ,  chồng và Xuân Lan  bước  nhà  vội lật tung  thứ để tìm sổ tiết kiệm cùng giấy tờ nhà nhưng  thấy .
“Hôm qua vẫn còn ở đây mà,  giờ biến mất ?” Bà  lật tung đáy hòm, vẫn  tìm thấy thứ  .
“Có khi nào bố  về lấy  ?” Xuân Lan nghi ngờ.
“Không thể nào! Chúng  về ,   ông  về sớm hơn ?”
“Mẹ quên là nhà họ  xe ? Chạy nhanh hơn xe đạp của chúng  nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/881.html.]
Bà  giật , sắc mặt sa sầm: “Phải ! Chắc chắn bọn họ về   lấy  hết sổ tiết kiệm lẫn giấy tờ nhà !”
Nói xong, bà  vội bảo Xuân Lan: “Gọi Thiết Quân với hai đứa nhỏ về ngay,  bàn bạc xem giờ   thế nào.”
Mộng Vân Thường
Xuân Lan gật đầu, vội vã  gọi .
Không lâu , cả nhà  tụ họp đông đủ.
Vừa bước  cửa, Xuân Lan bực bội than vãn: “Mẹ xem con trai  ! Nhà  loạn thế  mà   còn dẫn con  đánh mạt chược,  còn thua mất mười đồng nữa!”
Thiết Quân bĩu môi: “Người  thiếu một chân mới nhờ  chơi . Chẳng lẽ   từ chối? Anh   chơi thường xuyên, lâu lâu giải trí một chút thôi,  gì mà ầm ĩ?”
Xuân Lan tức giận: “Đánh mạt chược ăn tiền là đánh bạc! Lỡ  bắt, công an đến hỏi thì cả nhà chúng    ?”
“Chơi trong nhà  , chứ   ngoài đường  mà lo. Em đúng là  nghĩ xa vời.”
Nhìn hai vợ chồng còn tâm trạng đôi co, sắc mặt bà  càng thêm khó coi.
“Giờ là lúc nào  mà còn cãi ? Xuân Lan, con   chuyện nhà  cho nó ?”
Xuân Lan hậm hực gật đầu: “Con  .”
Bà   sang Thiết Quân, giọng đầy sốt ruột: “Thiết Quân, con là trụ cột trong nhà, con  xem giờ   ?”