Một khi  gửi , họ sẽ  nhận  nữa . Hôn lễ của hai  họ cũng chỉ  qua loa vài mâm cỗ, thậm chí còn chẳng  giấy kết hôn.
Giờ cô  chẳng còn gì cả, về  nhà chồng là chuyện  thể.
Bà nên khuyên cô  tập trung ở cữ, chăm sóc bản  cho . Sau  còn  sống tiếp.”
Lời Tần Chiêu Chiêu  quá hợp lý,  phụ nữ   thể phản bác.
“Những gì em  đều đúng… nhưng chị vẫn hy vọng em  thể thử giúp một . Chị  nó   nhiều chuyện  đáng, nhân phẩm  .  nó mới hai mươi tuổi,  thể  chuyện  sẽ  đổi. Thành công    , nhưng em thử một    ?”
Tần Chiêu Chiêu thấy đối phương cố chấp  , cũng    thêm.
Người bán vé  khẩn khoản:
“Chị cầu xin em đấy,  ?”
Tần Chiêu Chiêu thoáng do dự. Bà  cứ nghĩ cô là  duy nhất  thể giúp Vinh Xuân Mai, còn cầu xin nhún nhường đến mức . Xem , bà  thật sự thương cháu gái . Nếu cô từ chối, liệu   quá nhẫn tâm ?
Lúc , mấy hành khách thấy thái độ bà  dịu  cũng lên tiếng khuyên nhủ. Hết   đến  khác đề nghị cô thử giúp một . Cuối cùng, Tần Chiêu Chiêu đành gật đầu.
“Bà đừng hy vọng quá nhiều.   tài giỏi như bà nghĩ .”
Người bán vé mừng rỡ, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/888.html.]
“Em chịu giúp là chị   ơn lắm ! Chỉ cần cháu gái chị  nhà chồng chấp nhận , chị nhất định dẫn nó đến cảm ơn em.”
“Không cần cảm ơn .    , khả năng để cháu gái bà   nhà chồng là  nhỏ. Đừng hy vọng quá nhiều kẻo  thất vọng.”
Nhân viên bán vé thở dài: “Chị hiểu . Vậy em định khi nào ?”
“ tính trong tuần , nếu sắp xếp  thời gian thì sẽ ghé qua.” Tần Chiêu Chiêu đáp.
Mộng Vân Thường
“Tốt quá! Nếu  tin gì thì em cứ gọi   của công ty chị nhé. Chị tan  lúc sáu giờ,  đó sẽ ở  thêm nửa tiếng. Trong  thời gian đó, chỉ cần em gọi thì chị sẽ  máy.” Nói xong, bà  nhanh chóng  một dãy   giấy, đưa cho cô.
Tần Chiêu Chiêu nhận tờ giấy, lướt mắt qua  điện thoại  gật đầu, cất  túi áo.
Khi xe dừng  cổng đại viện quân đội, cô bước xuống. Nhân viên bán vé ở phía  còn dặn với theo: “Em nhớ đừng quên đấy nhé!” Nói , chiếc xe tiếp tục lăn bánh, hòa  dòng phương tiện đông đúc.
Về đến nhà, Tần Chiêu Chiêu thấy Vương Tuệ Lan và bảo mẫu mỗi  đang bế một đứa trẻ,     dỗ dành chúng. Nhìn thấy cô, Vương Tuệ Lan liền bế con bước tới, nở một nụ  rạng rỡ:
“Chiêu Chiêu, chị về ! Mau đưa chứng chỉ cho bọn em xem nào, để em coi thử bằng của bác sĩ trông thế nào.”
Tần Chiêu Chiêu đặt túi xuống bàn: “Chị vẫn  lấy .”
“Sao  thế? Cuối tuần  Sở Y Tế  gọi điện bảo chị đến lấy mà. Chẳng lẽ  vấn đề gì?”
“Họ bảo  thể giấy chứng chỉ  chuyển xuống cấp xã . Giờ họ đang kiểm tra , nếu tìm thấy sẽ báo cho chị .”
“Vậy cũng , miễn là  thất lạc. Với cả chị đang bận chăm con,     ngay, lấy sớm  muộn cũng chẳng ảnh hưởng gì.”