Tạ Ái Phương sợ đến mức  dám hé răng. Bà  run rẩy, cố gắng giữ giọng cầu xin:
"Thưa công an,  với Tần Chiêu Chiêu là  một nhà.  là thím ruột của nó! Chỉ là  chút hiềm khích nên lỡ miệng  mấy câu. Chuyện trong gia đình để tự chúng  giải quyết   ? Đừng để    tù,  còn hai đứa con nhỏ, nếu   bắt thì chúng    ?"
Lý Cường  động lòng, đáp gọn:
Mộng Vân Thường
"Nếu   hại đồng ý hòa giải thì  chuyện  thể thu xếp.  theo như  , cô    ý định đó."
Tạ Ái Phương cảm thấy trời đất như sụp đổ. Bà  thầm nguyền rủa Tần Chiêu Chiêu nhẫn tâm, chỉ vì một chuyện nhỏ mà quyết đẩy bà   đường cùng. Một khi  giam giữ và  tiền án, cả đời bà  coi như tiêu. Con cái bà   sẽ  ảnh hưởng, gia đình bà  sẽ  cúi đầu  thiên hạ.
Cắn răng chịu đựng nỗi nhục nhã, bà  lí nhí:
"…   gặp gia đình ."
Lý Cường gật đầu:
"Chúng  sẽ thông báo cho họ."
Tần Thành tan  lúc sáu giờ chiều nhưng mãi  thấy vợ về nhà. Linh tính  chuyện chẳng lành, ông  vội vã đến đồn công an hỏi thăm tình hình. Khi  tin Tạ Ái Phương   tạm giam vì thừa nhận hành vi vu khống, sắc mặt ông  tái nhợt.
"Không thể nào… chẳng  chỉ là vài câu  thôi ? Sao  thành chuyện lớn thế ?"
Viên Đại Sơn đáp thản nhiên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/929.html.]
"Có những câu  chỉ mang tính đùa giỡn, nhưng  những lời  đủ để hủy hoại danh dự và cuộc đời của  khác. Nếu cô    điểm dừng, thì đây là hậu quả."
Tần Thành đờ đẫn bước  khỏi đồn công an. Lúc , ông  mới nhận   chuyện   quá xa.
Về đến nhà, ông  kể   chuyện cho bố  . Trong phòng khách, bà cụ Tần  thẫn thờ, khuôn mặt già nua đượm vẻ âu lo.
"Thật vô dụng! Để vợ tác oai tác quái trong nhà  đành, giờ còn để nó  tung tin đồn nhảm  cổng khu quân đội. Nó     phận, giờ thì  ,  tống  đồn công an,  mất hết mặt mũi nhà họ Tần!" Ông cụ Tần giận dữ quát.
Tần Thành cúi đầu,  dám cãi .
"Bố  thế thì  gì? Giờ quan trọng là  tìm cách đưa cô   ngoài."
"Thằng hai  đúng, giờ   lúc đổ . Chúng  nên đến nhà thằng cả, con bé Chiêu Chiêu  lời bố . Nếu thằng cả và con dâu nó khuyên nhủ,  khi nó sẽ chịu rút đơn kiện, lúc đó vợ thằng hai mới  thả." Bà cụ Tần trầm giọng.
"Mẹ, con cũng nghĩ . Giờ chắc  cả với chị dâu đang ở nhà, chúng   ngay thôi. Người duy nhất  thể giúp vợ con chỉ  họ."
Ông cụ Tần vẫn ngẩng đầu, bướng bỉnh: "Muốn  thì ,    . Mất mặt lắm."
Tần Thành sốt ruột, cố thuyết phục: "Bố,  bố    chứ?"
Bà cụ Tần  tính chồng, kéo tay Tần Thành, nhẹ giọng: "Nhà còn hai đứa nhỏ, cả nhà  hết thì ai trông các cháu? Để bố con ở nhà trông chúng ."
Bố  chịu , Tần Thành cũng đành chịu. Cuối cùng, ông  cùng  lên đường.
Lúc , trời  tối hẳn, gió lạnh buốt thấu xương.